Nhất Sinh Nhất Thế Tiếu Hồng Trần

“Chủ nhân!” Hiên Viên Dĩ Mạch thấp thỏm đứng trước mặt Nam Cung Cẩm.

Nam Cung Cẩm có chút sửng sốt, khó hiểu hỏi cô: “Sao em lại tới đây?” Chẳng phải nàng đã để Hiên Viên Dĩ Mạch ở kinh thành để giúp đỡ mấy người Thượng Quan Nhược Tịch sao?

“À, là Hoàng thượng gọi thuộc hạ đến!” Hiên Viên Dĩ Mạch nói ra câu này xong đã thấy vẻ mặt đối phương thay đổi, trong lòng cô rất căng thẳng, sau gáy ướt đẫm mồ hôi lạnh, cảm thấy hôm nay mình thật không may mắn, lại dính vào một việc khổ sai như thế này.

Nam Cung Cẩm liếc cô một cái, giọng điệu không thân thiện lắm hỏi cô: “Hắn sai em tới đây làm gì?”

“A, Hoàng thượng nói với thuộc hạ là ngài ấy thật sự không giấu tiền riêng, nhờ thuộc hạ thay ngài ấy giải thích một chút.” Hiên Viên Dĩ Mạch vừa lau mồ hôi vừa cảm thấy chuyện này còn nguy hiểm hơn bảo cô đi ám sát Lãnh Tử Hàn, còn khiến tâm trạng của người ta rất nặng nề nữa. Thấy ánh mắt Nam Cung Cẩm càng ngày càng lạnh lùng, cô vội nói: “Chủ nhân, tha thứ cho thuộc hạ nói thẳng, với tính cách của bệ hạ, chắc chắn sẽ không giấu tiền riêng, thuộc hạ cảm thấy có thể ngài đã nghĩ oan cho ngài ấy rồi!”

“Thật sao?” Nam Cung Cẩm âm trầm nhìn cô, giọng nói còn kéo dài ra, con nhóc thối Hiên Viên Dĩ Mạch này, không phải là nên ở phe nàng sao? Sao giờ lại đứng bên phe Bách Lý Kinh Hồng, không giúp mình thì thôi, còn giải thích giúp Bách Lý Kinh Hồng!

Lại thêm một giọt mồ hôi lạnh đổ sau gáy Hiên Viên Dĩ Mạch, cô thật sự muốn đi ra ngoài, vì sao mâu thuẫn của Hoàng thượng và Hoàng hậu lại kéo theo người vô tội như cô chứ! Chuyện này cơ bản là không liên quan tới cô mà! Cô lặng lẽ ngẩng đầu lên, len lén nhìn vẻ mặt của Nam Cung Cẩm, sau khi nhìn thấy vẻ mặt của đối phương, cô lại càng cảm thấy sợ hãi hơn, vội vàng nói: “Chủ nhân, chuyện này thuộc hạ cũng không rõ ràng, nhưng Hoàng thượng xưa nay không nói dối, cho nên ngài ấy nói với thuộc hạ là ngài ấy không giấu tiền riêng, thuộc hạ liền tin tưởng. Hơn nữa, thuộc hạ phụng mệnh tới chứ không phải thuộc hạ tự nguyện tới đây.” Nhanh chóng nói rõ ràng cô không tự tới, phủi sạch mọi sự liên quan, miễn cho chủ nhân lại trừng phạt cô như trừng phạt Linh Nhi.

Tới giờ vẻ mặt Nam Cung Cẩm mới dịu đi một chút, nàng nói: “Không có gì, em ngồi đi! Đừng để ý tới hắn, tính hắn như thế nào, đương nhiên ta cũng rõ ràng. Nhưng đối với đàn ông, cái gì cũng có thể tin, chỉ có hai chuyện không thể tin, thứ nhất là hắn ngủ với phụ nữ khác ở ngoài, chuyện hắn về nhà không thừa nhận là chuyện không thể tin được. Thứ hai, chính là giấu tiền riêng, em có đánh chết hắn, hắn cũng không thừa nhận, chuyện này cũng không thể tin. Ngủ với phụ nữ khác, ta nghĩ hắn không có lá gan lớn như thế, nhưng chuyện tiền riêng này, rất khó nói!”

Nói xong, Nam Cung Cẩm còn đồng tình nắm tay Hiên Viên Dĩ Mạch giảng dạy: “Dĩ Mạch, ta phải nói với em chuyện này, vì không bao lâu nữa em cũng phải gả đi rồi. Nếu hắn giấu tiền riêng, chắc chắn sẽ không nói với em. Lúc đó, em tuyệt đối không được tin hắn! Dĩ Mạch, là phụ nữ, em có thể không nắm giữ toàn bộ tiền bạc trong tay, nhưng em nhất định phải biết rõ hắn có bao nhiêu tiền. Em nghĩ mà xem, đàn ông có tiền trong tay, nhưng lại không dám để em biết, tám chín phần mười là muốn giấu giếm chúng ta làm việc gì đó mờ ám đúng không? Cho nên chúng ta tuyệt đối không thể để xảy ra chuyện như thế. Chỉ cần có một chút manh mối, nên lập tức bóp chết ngay, đừng có bị những lời đường mật của hắn che mờ mắt.”

Hiên Viên Dĩ Mạch nghe xong, trong đầu xuất hiện ba chữ lớn - Có đạo lý! Thế nên nét mặt càng chăm chú hơn, vô cùng thành kính lắng nghe Nam Cung Cẩm dạy bảo.

Khuôn mặt Mộc Nguyệt Kỳ trống rỗng, nhìn hai người này, một người không ngừng nói, một người không ngừng gật đầu, nàng không hiểu là do tư tưởng và khả năng phân tích của bản thân lạc hậu, hay là tư tưởng và năng lực phân tích của hai nàng này quá tiên tiến! Dù sao thì nàng nghe những lời này cảm thấy không hợp với lề thói thông thường, nhà cao cửa rộng cũng vậy, dân chúng bình thường cũng thế, có người đàn ông nào muốn phụ nữ của mình quản lý tiền bạc hay là biết được cụ thể đâu, thật đúng là là… không thể hiểu được!

Nhưng hai người này lại rất hăng hái, từ việc quan sát xem biểu hiện của đàn ông như thế nào là không hợp lý, như thế nào là điểm đáng ngờ, đến làm thế nào để xác định xem đã “phạm tội” hay chưa, rồi đến cả khi đã “phạm tội” rồi thì xử lý thế nào mà nói ròng rã suốt cả đêm! Khiến cho nàng khổ sở lăn qua lăn lại, thỉnh thoảng nghe thấy hai người này hưng phấn nói chuyện, lại “A” lên một tiếng, hoặc là các kiểu cười đến điên cuồng! Cuối cùng, nàng nhịn không được mà ép buộc bản thân không nên quá vội vã bài xích, trước tiên cứ thử tiếp thu một chút, nói không chừng còn có thể tán đồng thì sao? Thế là nàng liền ngồi dậy, ngồi bên cạnh lắng nghe!

Nam Cung Cẩm nói liên tục suốt cả một đêm, thậm chí còn không cảm thấy mệt mỏi mà uống nước, nước bọt vẫn văng khắp nơi, chìm trong trạng thái phấn khởi mà khoa tay múa chân, ngược lại thì hai người Mộc Nguyệt Kỳ và Hiên Viên Dĩ Mạch vì mỗi lần nàng nói đến chỗ đồng tình lại “Ừ” một cái mà uống nguyên một bình nước.

Nói mãi cho đến khi trời dần sáng, hai người này cuối cùng cũng bị nàng đồng hóa! Đều nhớ kỹ trong tim mình những lời Nam Cung Cẩm nói, đồng thời cũng coi như đó là tín ngưỡng của mình, về sau nhất định phải vận dụng triệt để và thuần thục!

“Cho nên nhé, chúng ta tuyệt đối không nên đối xử với đàn ông quá tốt, bọn hắn hầu như đều có cái tính thích bị ngược đãi, có khi mình đối xử với bọn hắn quá tốt, ngược lại bọn hắn lại không cảm kích, mình ngược đãi bọn hắn thật nhiều thì bọn hắn lại sảng khoái, sẽ nghĩ mình tốt!” Cuối cùng, Nam Cung Cẩm cũng nói lời kết thúc chuyện hôm nay.

Mà ở cổng doanh trướng, ba tên đàn ông đang đứng không vững mà co quắp khóe miệng!

Vốn là bây giờ phải chuẩn bị xuất phát, nhưng mấy người phụ nữ luôn rất đúng giờ thì hôm nay lại chưa xuất hiện ở đây. Thế nên Bách Lý Kinh Hồng muốn đi xem thế nào, mà Thượng Quan Cẩn Duệ và Vân Dật cũng biết gần đây Bách Lý Kinh Hồng và Nam Cung Cẩm không ổn lắm, nên nghĩ nếu Bách Lý Kinh Hồng bị lạnh nhạt thì bọn hắn một người là huynh trưởng một người là biểu ca cũng có thể nói giúp vài câu. Nhưng vừa đi đến cửa lều trướng, họ đã nghe thấy giọng nói rất tùy tiện truyền ra, đang giảng dạy về tính thích bị ngược đãi của đàn ông?! Mấy câu này ở đâu ra vậy hả?!

Sau họ lại nghĩ Hiên Viên Dĩ Mạch và Mộc cô nương cũng không phải là người không hiểu chuyện, nghe nàng nói chắc sẽ phản bác, cứu vãn cho những người đàn ông bọn họ một chút tôn nghiêm! Cho nên mới thoáng bình tĩnh một chút!

Nhưng, rất nhanh bọn họ liền thất vọng!

Chỉ nghe thấy giọng nói đoan trang thanh nhã của Mộc Nguyệt Kỳ truyền ra: “Nói mới thấy đúng, tên Thượng Quan Cẩn Duệ kia không biết tốt xấu, có vẻ như cũng là như thế này!”

Thượng Quan Cẩn Duệ trúng đòn! Thấy ánh mắt đồng tình của hai người đàn ông bên cạnh đang nhìn mình chăm chú, nụ cười ôn nhã thường trực nơi khóe môi hắn có chút nhịn không được mà cũng cứng cả lại!

“Ha ha… ca ca cũng còn tốt chán ấy, tên Bách Lý Kinh Hồng kia mới đúng là cái tính thích bị ngược đãi kìa, tỷ không biết chứ, lúc mà ta nhiệt tình đeo bám hắn thì hắn lạnh lùng như thể ta thiếu hắn vài trăm vạn vậy! Ta nhìn đã thấy muốn bùng cháy rồi, nhất định phải sa sầm mặt xuống với hắn thì hắn mới biết ta lợi hại thế nào!” Nam Cung Cẩm lại bắt đầu hồi tưởng lại.

Hiên Viên Dĩ Mạch cũng cảm thấy có một số chuyện đúng như thế, vừa muốn nói gì đó thì bỗng nhiên nghe thấy tiếng ho khan của đàn ông ngoài cửa, như đang nhắc nhở các nàng rằng: chúng ta đang ở bên ngoài, các nàng đừng phỉ báng chúng ta nữa!

Vẻ mặt ba người đều cứng lại một chút, không ngờ rằng bọn họ lại đang đứng ở ngay bên ngoài, trong lòng cảm thấy rất lúng túng! Nam Cung Cẩm còn tốt hơn một chút, dù sao nàng cũng đang giận Bách Lý Kinh Hồng chuyện giấu quỹ đen! Nhưng Mộc Nguyệt Kỳ thì hoàn toàn bối rối! Nàng vừa nói thế nào về Thượng Quan Cẩn Duệ nhỉ? Không biết điều? Chuyện này… Nàng sao mà có thể không biết xấu hổ mà ra ngoài gặp hắn! Khóc mù mắt! Biết trước như thế này thì đêm qua dù có không ngủ được cũng cố mà nằm, không nên tới nghe nàng nói, làm sao bây giờ?

Nam Cung Cẩm nhìn nàng trấn an một chút, ra hiệu rằng không có việc gì, cũng thầm trách bản thân vừa mới nói thật cao hứng, vậy mà không phát hiện ra có người đến! Nàng hắng giọng một cái, nhìn các nàng một chút rồi ra hiệu cùng đi ra.

Sau khi ra ngoài, các nàng cũng nhìn thấy ba người kia, Nam Cung Cẩm trợn mắt với Bách Lý Kinh Hồng, Hiên Viên Dĩ Mạch cúi đầu không dám nhìn Bách Lý Kinh Hồng, bởi vì sau một đêm bị thuyết phục, cô đã làm phản rồi! Còn Mộc Nguyệt Kỳ cũng không dám nhìn Thượng Quan Cẩn Duệ, cảm thấy vô cùng lúng túng!

“Chuẩn bị xuất phát sao?” Trời cũng đã sáng, đúng là nên xuất phát. Thực ra trong lòng Nam Cung Cẩm cũng có chột dạ một chút, bởi vì nàng nói câu kia, chẳng khác gì là đang gây hấn với tất cả đàn ông trên đời, nàng thật sự cũng sợ bị toàn bộ đàn ông ghi hận! Phải biết là đàn ông mang thù còn kinh khủng hơn so với đàn bà nhiều!

Người duy nhất không bị nêu tên đả kích là Vân Dật, tâm trạng cũng bình tĩnh một chút, nên hắn ho khan một tiếng rồi nói: “À, ừ, đúng vậy!”

“Thế còn đứng chắn ở đây làm gì? Đi thôi!” Nam Cung Cẩm nói xong thì nghênh ngang lướt qua bọn hắn, đi về phía ngựa của nàng. Hiên Viên Dĩ Mạch và Mộc Nguyệt Kỳ cũng đuổi sát theo sau, đều không dám nhìn vẻ mặt khiến người ta không thể miêu tả nổi của mấy người kia.

Đại quân tiến lên, đi về hướng Lâm Truy. Lũ lụt ở Lâm Truy hầu như đã rút đi hoàn toàn, nên bây giờ bọn hắn đến Lâm Truy để xử lý lũ lụt cũng không phải là chuyện quá phiền phức.

Nửa ngày sau, đến buổi trưa, cả đoàn người đã tới được thành Lâm Truy. Dân chúng Lâm Truy trước kia chạy về, cùng giúp đỡ dọn dẹp củng cố lại thành trì, khi nhìn thấy thi thể người chết, mọi người cũng đều vội vàng thu dọn chứ không ai thấy sợ hãi gì cả. Bọn hắn đều cảm thấy mấy người này đáng chết, cho nên khi thấy bọn hắn chết đuối đều cảm thấy vô cùng hả hê trong lòng!

Ròng rã bận rộn hơn nửa tháng, mới xem như dọn dẹp, sửa sang xong thành Lâm Truy và thi thể người đã chết! Bây giờ bắt đầu xây dựng tường thành! Bên phía Hoàng Phủ Hoài Hàn, mặc dù không tính là đại thương nguyên khí, nhưng cũng là tổn thất không nhỏ, giờ cũng đang bận rộn xây dựng thành Kiến Khang cùng với khơi thông nước lũ và xây dựng phòng ốc ba thành xung quanh, thời gian này cũng thực sự không còn tâm trí sức lực đâu mà gây sự với bên phía Nam Nhạc nữa.

Nam Cung Cẩm cũng tổ chức các nhóm người đi vẩy vôi bột và tự mình điều chế dược thảo, để đề phòng dịch bệnh.

Sau khi bọn họ giải quyết xong lũ lụt, chuyện muốn làm nhất chính là đi dọa dẫm Hoàng Phủ Hoài Hàn, thế nên dưới sự đốc thúc của Nam Cung Cẩm, Bách Lý Kinh Hồng viết một phong quốc thư, đề nghị Đông Lăng dùng tiền mua thi thể. Tất cả chỉ cần hai mươi vạn.

Mà sau khi người Đông Lăng nhận được quốc thư, đều mắng to người Nam Nhạc không muốn thể diện! Người Nam Nhạc vô sỉ, người Nam Nhạc vân vân…! Tóm lại là nói rất nhiều nhưng cuối cùng vẫn phải nhịn nỗi uất ức này mà bỏ tiền ra mua thi thể về, dân chúng Đông Lăng đều cảm tạ Hoàng đế bệ hạ nhân từ, nhưng cũng mắng người Nam Nhạc không bằng rắm chó!

Trong lòng các Tướng quân Nam Nhạc, vừa là đắc ý vừa là bất đắc dĩ! Cuối cùng, dưới sự dạy bảo của Nam Cung Cẩm đã tiêu tan sự hậm hực trong lòng, Hoàng hậu nương nương nói như thế này: “Lời nói là của người khác, tiền là của mình.”

Đúng thế! Lời nói là của người khác, tùy bọn hắn muốn nói gì thì nói. Dù sao thì tiền cũng là của mình, bọn họ không hèn hạ, đây là giao dịch quang minh chính đại!

Còn Bách Lý Kinh Hồng cũng đã ròng rã nửa tháng không được Nam Cung Cẩm ban phát cho một cái vẻ mặt nào tốt! Để Hiên Viên Dĩ Mạch đi giải thích giúp, tiện thể nhắn nhủ mấy lời, thì không có tin tức hồi âm, chính hắn đi giải thích, nàng một là giả vờ không thấy hắn, hai là giả vờ không nghe thấy, nghênh ngang đi qua. Tất cả những chuyện này khiến hắn chỉ cần nghĩ đến là thấy phiền muộn trong lòng.

Ra khỏi phòng mình, đúng lúc gặp được Hiên Viên Dĩ Mạch đi qua, lúc Hiên Viên Dĩ Mạch đi lướt qua người hắn, giọng nói lạnh lùng của hắn chợt vang lên: “Chuyện trẫm bảo ngươi làm, sao rồi?”

Giọng điệu vô cùng lạnh lùng, khiến người ta không cảm thấy một chút hơi ấm nào. Thân thể Hiên Viên Dĩ Mạch run lên một cái, có ý muốn co chân chạy trốn, cô ấp úng thật lâu rồi đánh bạo ngẩng đầu nhìn Bách Lý Kinh Hồng, muốn nói, nhưng vẫn chưa phát ra âm thanh nào thì đã nuốt trở lại! Mà vẻ lạnh lùng trong đáy mắt của đối phương, cũng giống như tuyết rơi tháng chạp, lạnh đến nỗi đóng băng ba thước!

“Hoàng, hoàng, Hoàng thượng, thuộc hạ, thuộc hạ…” Giọng nói Hiên Viên Dĩ Mạch run rẩy, cuối cùng thấy có vẻ như sự kiên nhẫn trong mắt đối phương sắp hết, mới run rẩy nói: “Hoàng thượng, nô tỳ cảm thấy, ngài nên giao quỹ đen ra đi thì hơn!”

Sau khi nói xong, cũng không chờ đối phương đáp lời, liền chạy như bay đi. Sợ mình chạy chậm, sẽ bị Hoàng thượng đâm một đao kết liễu cái mạng nhỏ này trong cơn thịnh nộ mất!

Khóe miệng Bách Lý Kinh Hồng co quắp, đứng yên tại chỗ, thật sự là không biết nên lấy ngôn từ gì để diễn đạt được tâm trạng của hắn, giờ ngay cả Hiên Viên Dĩ Mạch cũng nhận định hắn có quỹ đen ư? Chuyện này, là do khả năng thuyết phục của nàng quá mạnh, hay là do biểu hiện gần đây của mình đúng là giống có quỹ đen?

Nghĩ thật lâu, hắn cũng không nghĩ ra nguyên cớ. Nhìn phòng Nam Cung Cẩm cách đó không xa, hắn chán nản thở dài một hơi, sau đó đi đến phòng Thượng Quan Cẩn Duệ. Xem ra cũng chỉ có thể làm như thế, mặc dù với hắn mà nói, làm như thế, là hết sức mất mặt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui