Nhất Sinh Nhất Thế Tiếu Hồng Trần

Bách Lý Kinh Hồng quay lưng về phía Nam Cung Cẩm, yết hầu không nhịn được mà nhúc nhích mấy lần, trạng thái hiện giờ, hiển nhiên là đang vô cùng sợ hãi. Còn Nam Cung Cẩm thì trợn trừng mắt nhìn vào cuốn sổ ghi chép. Nàng nghiến răng nghiến lợi đọc từng câu từng chữ trên sổ1ra: “Hỏi han ân cần không có tác dụng với Cẩm Nhi, thường thường chỉ có thể nhận lấy một trận mắng nhiếc. Vẫn phải nghĩ biện pháp khác mới được.”

“Từng câu từng chữ đều thể hiện sự quan tâm, phụ nữ bình thường sẽ cảm thấy ấm áp, nhưng Cẩm Nhi lại cảm thấy vừa lải nhải vừa8đáng ghét, cho nên không thể dùng cách đó nữa.”

Mỗi câu nàng đọc, Bách Lý Kinh Hồng lại không ngừng run rẩy một chút, không tự chủ được mà nuốt nước bọt, mười phần sợ hãi, mà trực giác nói cho hắn biết, chuyện này có khả năng còn hơi nghiêm trọng.

Mắt phượng của Nam Cung Cấm bốc lửa2lại nhìn vào một câu: “Uống gia thành Đông, tướng công nói với nương tử, đi đường cẩn thận một chút. Nương tử đáp: Đa tạ tướng công quan tâm, có người chồng dịu dàng như tướng công, là phúc khí ba đời của nó gia” Mà hai chữ “dịu dàng” còn bị người nào đó khoanh tròn, biểu4thị cần lưu ý kỹ.

Nhưng câu phía dưới lại là: “Nhưng, đối với Cẩm Nhi mà nói đi đường cẩn thận, nàng sẽ nói mình vô cùng dông dài. Cũng sẽ nói mình còn dông dài hơn bà lão tám mươi tuổi, còn vô cùng tức giận, may mà ta chạy nhanh.”

Lần này sắc mặt của Nam Cung Cẩm vốn đang đen sì, trong nháy mắt biến thành màu xanh! Mấy chữ chết tiệt này là có ý gì? Chẳng lẽ trong lòng hắn, mình chính là một con cọp cái hay sao? Cái gì mà còn may là hắn chạy nhanh chứ?!

Còn nữa, hai chữ “dịu dàng” này, vì sao cần khoanh tròn? Chẳng lẽ để châm chọc mình không đủ dịu dàng sao? Nghĩ như thế, Nam Cung Cẩm lại càng tức giận đến tái cả mặt rồi!

Nàng lại tiếp tục lật các trang khác. Trên đó toàn bộ đều là ghi chép tại thành Nam, thành Đông, thành Bắc, nửa trên đều viết tình cảnh hắn nhìn thấy, còn nửa dưới, đều viết hẳn đã áp dụng thế nào với chính nàng, cuối cùng gặp phải chuyện gì, đủ khiến cho người nghe thương tâm, người đọc rơi lệ:

Nhất là phần những câu so sánh phía sau, thể hiện rõ ràng phụ nữ nhà khác dịu dàng, quan tâm như thế nào,

mà mình thì trái lại, là hung hãn, ương ngạnh cỡ nào! Chuyện hung hãn ương ngạnh đã đành rồi, nhưng nàng còn nhận ra là mình còn cực kỳ không biết điều, như là người ta đã quan tâm mình đủ kiểu, mình được quan tâm còn không hài lòng, đến mức mà động một chút lại phát cáu lên!

Bách Lý Kinh Hồng cảm giác được khí tức khủng bố sau lưng mình càng lúc càng nghiêm trọng, lần đầu tiên trong đời, hắn biết đến cảm giác sợ hãi, còn có xúc động muốn có chân bỏ chạy. Nhưng ban nãy đúng lúc chuẩn bị chạy, lại bị nàng gọi lại, nên hiện giờ đương nhiên hắn không dám lỗ mãng nữa. Tâm của hắn vốn như mặt hồ không hề có chút rung động nào, giờ phút này lại giống như bị ném vào một cục đá, khuấy động lên một vòng sóng, thật vất vả mới bình lặng lại được, thì lại “ Ầm ầm!” thêm mấy viên đá nữa bị ném vào, tiếp tục dậy sóng... Mỗi khi nghe nàng đọc một câu, hắn lại cảm thấy rùng mình, sau lưng hắn như bị đè lên mấy tảng băng cứng, lạnh buốt từ đầu đến chân.

Nam Cung Cẩm cũng chậm rãi lật sổ đọc một lúc không lâu, những cảnh ban nãy các nàng nhìn thấy chính là những dòng chết tiệt này đây! Còn những dòng viết ở đoạn này còn nhiều hơn một chút...

“Đầu tiên, cần phải gọi đối phương là nương tử. Phụ nữ sẽ cười nói vui vẻ, tâm trạng phấn khởi thoải mái.”

“Cần nói với nương tử, không cần phải làm bất cứ việc gì cả, cần chú ý sức khỏe. Phụ nữ sẽ cao hứng ngay.” “Khi tới thời điểm mấu chốt, cần tăng thêm một câu, ta sẽ đau lòng.” Mà câu này, lại bị mấy bút gạch đi, nhưng vẫn lộ ra một nửa bên dưới, cho nên đủ để nhìn ra đại khái, trong đầu Nam Cung Cẩm hiện lên dáng vẻ vô duyên vô cớ đỏ mặt của tên này lúc đó, còn hình ảnh hắn dùng sức viết thêm mấy chữ, rồi cắn bút mấy lần.

Xuống phía dưới, lại là một câu giống bên trên: “Tới thời điểm mấu chốt, cần tăng thêm một câu, ta sẽ đau lòng.” Điều này nói rõ rằng hắn không có ý định như thế, cho nên gạch đi, nhưng sau khi đỏ mặt suy nghĩ thì lại cho thêm vào.

Mà phía dưới câu này, còn có mấy dòng chú giải nho nhỏ: “Lần trước ở núi Thái Hành, ta đã từng dùng qua hai từ “đau lòng, nhưng nàng rất tức tối, có lẽ là giọng điệu không đúng. Cho nên lần tới, ta nhất định phải chú ý giọng điệu.”

Sau đó, Nam Cung Cẩm nhớ tới lúc hắn cũng nàng leo núi có nói câu kia: “Nàng đừng khóc, ta sẽ đau lòng.” Nhưng hiển nhiên một câu kia của hắn, nói vào lúc đó, không phải là rất có ý tứ ép buộc nàng sao? Cho dù là nàng tức giận, nhưng đều là do hắn tự tìm mà? Lại tiếp tục lật sang đọc hồi lâu, các trang đều là những câu làm sao để nói lời nhẹ nhàng, và mình tức giận mắng hắn như thế nào, cơn giận của nàng cuối cùng cũng bộc phát! “Ầm!” một tiếng, nàng hung hăng nên cuốn sổ nhỏ xuống mặt bàn! Nghiến răng nghiến lợi phun ra khỏi kẽ răng mấy câu: “Bách Lý Kinh Hồng, chàng có thể giải thích cho ta biết chuyện này rốt cuộc là ý gì không?”

Người nào đó nhìn rất cao sang quyền quý, dáng dấp như lan chi ngọc thụ, không nhịn được mà run rẩy một chút, hầu như không dám quay đầu lại! Run rẩy nói: “Không, không có ý gì hết.”

Nhưng Nam Cung Cẩm tuyệt đối không phải là nhân vật dễ nói chuyện! Nàng nghiến răng nghiến lợi hồi lâu, bỗng nhiên cười lạnh một tiếng: “Không có ý gì? Vậy thì để ta nói cho chàng biết đây là ý gì?”

“Từ thành Đông, thành Tây, thành Nam đến thành Bắc! Tất cả sinh hoạt của phụ nữ và trong gia đình, chàng đã nhìn trộm toàn bộ, cũng ghi chép lại, sau đó, ở phía dưới chàng còn viết người ta dịu dàng trang nhã, hiền lương thực đức thế nào? Mà phía dưới nữa, chính là ghi chép đủ kiểu hành vi ác liệt của ta, như là một sự so sánh vậy, sau đó thầm than thở thương khóc trong lòng rằng cuộc sống của chàng vất vả thế nào! Còn bản thân ta thì hung ác ra sao?” “Ầm!” Lại thêm một tiếng vỗ bàn vang lên! Sắc mặt Nam Cung Cẩm càng thêm khó coi, nàng phun ra một câu qua kẽ răng giống như ca ngợi, nhưng giọng điệu lại giống như là cảm thán chê bai: “Bách Lý Kinh Hồng, chàng thật đúng là... vất vả cực khổ quá!” “Không, không phải...” Hắn xoay người, vẻ lạnh nhạt thường xuyên trên mặt hắn lúc này lại mang theo một chút bối rối: “Không phải, nàng hiểu lầm rồi.” Ý của hắn không phải như thế.

“Ta hiểu lầm rồi sao?!” Nam Cung Cấm hung hăng chỉ vào mặt hắn, ngay lập tức có xúc động muốn phi lên đâm chết hắn! “Chàng còn muốn lừa bịp ta đến bao giờ? Những câu những chữ này của chàng, còn không phải là nhằm vào ta sao? Chàng lại còn muốn giản biện, tưởng ta là đồ đần để mà lừa bịp à! Ta cho chàng biết, lần này ta tuyệt đối sẽ không tha thứ cho chàng!”

Hiên Viên Dĩ Mạch đứng bên cạnh, nhìn cảnh tượng này, cũng không nhịn được mà nuốt nước bọt, rụt hết cả cố vào trong áo. Quá đáng sợ, xem ra lần này Hoàng hậu nương nương thật sự tức giận rồi! Nhưng mà Hoàng thượng không khỏi cũng quá vô lý đi! Tự dưng lại đi khắp nơi ghi chép phụ nữ nhà khác hiền lành thế nào, còn bên dưới là viết cùng một phương pháp đó khi áp dụng với Hoàng hậu nương nương xong thì gặp phải phản ứng bạo lực nóng, chiến tranh lạnh như thế nào. Chẳng trách sao mà Hoàng hậu tức giận với chuyện này, kể cả cô còn thấy tức giận nữa là!

“Không phải, ta chỉ là...” Chỉ vì câu nói hôm trước của nàng, cho nên muốn thay đổi bản thân một chút. Những lời đó chuẩn bị nói ra khỏi miệng, lại cảm thấy không nói nên lời, rất ngại ngùng. Trong lòng cũng thầm bực mình lại sơ suất không đề phòng khiến nàng lấy được cuốn sổ kia, nên vấn đề hiện nay rất lớn.

“Chàng chỉ là cái gì? Chàng chỉ là không cách nào dễ dàng tha thứ đối với những hành vi như con cái của ta, hơn nữa ta lại đang mang thai, nên chàng không tiện phát tác. Hàng ngàn hàng vạn sự ủy khuất và hậm hực trong lòng đều biến thành những lời nhiệt huyết và xúc động, thế là viết nên những câu này để trừng phạt ta bằng câu chữ đúng không?” Khuôn mặt Nam Cung Cấm vô cùng dữ tợn!

Hắn bỗng cảm thấy như tuyết rơi giữa mùa hè, đôi môi mỏng khẽ nhúc nhích, muốn giải thích cho mình, hắn đâu có trừng phạt nàng đâu? Nhưng Nam Cung Cẩm đã hành động trước hắn một bước, nàng đi tới trước mặt hắn, trước khi hắn kịp nói, nàng đã vô cùng hòa ái khoác vai hắn nói: “Những nỗi khổ và buồn bực trong lòng chàng, ta cũng đã biết. Hơn nữa, ta vô cùng đồng tình và hiểu chàng, sinh sống cùng ta đã ủy khuất chàng như thế, vậy thì sau này cũng không miễn cưỡng chàng nữa!”

Có ý gì? Trong lòng hắn đập thịch một cái, nhìn khuôn mặt hiền lành của nàng, trong lòng hắn tỏa ra một dự cảm không hay.

Ngay lập tức, giọng nói vừa mới vô cùng dịu dàng, trong nháy mắt cất cao như đỉnh Himalaya: “Bách Lý Kinh Hồng! Hôm nay bà muốn ly hôn với chàng!” Ầm ầm!

Một tiếng sét nổ vang! Hiên Viên Dĩ Mạch kinh ngạc há to miệng, lộ ra cả miếng rau bữa sáng không cẩn thận còn kẹt trong kẽ răng, thật lâu cũng không ngậm miệng lại được! Hủy đi theo Bách Lý Kinh Hồng đang ẩn nấp ở một nơi bí mật gần đó nghe vậy cũng rơi từ chỗ cao xuống “rầm!” một tiếng, rơi vô cùng thê thảm! Hoàng thượng bị bỏ sao?!

Bách Lý Kinh Hồng càng cảm thấy cả người như trong mộng, chồng bị vợ bỏ?! Có loại chuyện này sao? Hơn nữa, mình đây là... bị nàng bỏ sao?

“Không phải, nàng nghe ta giải thích, ta...” Lần này không phải là chuyện ngại ngùng nữa, cho dù có ngại ngùng, hắn cũng sắp trở thành người chồng bị vợ bỏ rồi! Nghĩ thế, hắn nhanh chóng đi tới, muốn giải thích rõ ràng cho chính mình.

“Chàng không cần nói cái gì cả! Chờ ta về Nam Nhạc thu thập xong tiền của ta, sẽ cho chàng một tờ thư bỏ chồng, từ nay về sau hai người chúng ta, sẽ không có bất cứ quan hệ nào nữa! Cũng miễn cho cuộc sống của chàng trôi qua trong ủy khuất buồn khổ! Ta hung ác như Dạ Xoa, ương ngạnh như hố sói, từ nay về sau, chàng cũng không cần phải chịu đựng cơn giận vô lối của ta nữa!” Nam Cung Cẩm nói xong, không quan tâm đến hắn, nổi giận đùng đùng, đi ra ngoài cửa! Về trong phòng của mình.

Bách Lý Kinh Hồng lập tức đuổi theo, Hiên Viên Dĩ Mạch không dám đi cùng, nhưng lại lo lắng cho Hoàng đế vĩ đại của bọn hắn trở thành người đàn ông hay là Hoàng đế đầu tiên trong lịch sử bị vợ bỏ, chần chờ một lúc, cuối cùng cô vẫn chạy theo. Còn Nam Cung Cấm mang một bụng tức giận bỏ đi hồi lâu, ánh mắt nhìn cách đó không xa, Tu đang đứng dựa vào hòn giả sơn nói chuyện trời đất với Phong.

“Tu, ngươi cân nhắc đến chuyện kết hôn chưa?” Giọng Phong nhàn nhã truyền tới.

Nam Cung Cấm lười gặp bọn họ, vừa muốn trực tiếp đi qua, lại nghe được tiếng Tu truyền đến: “Lúc còn trẻ có nghĩ tới, nếu đại nghiệp của bệ hạ thành công, ta sẽ cưới vợ, sinh con. Nhưng từ khi bệ hạ gặp được Hoàng hậu về sau...” “Ôi!” Hai người đồng thời thở dài, lại đồng thời ngửa mặt lên trời mà nói: “Đã không còn dám nghĩ đến nữa!” Thế là, Nam Cung Cẩm vốn muốn đi ngang qua bọn họ, trong nháy mắt cũng dừng bước chân đứng bất động! Xem ra hai người kia cũng ngầm có phê bình đối với mình! Nghĩ thế, gân xanh trên trán nàng lại nổi lên.

Bách Lý Kinh Hồng sau lưng nàng, cũng cảm thấy giật thột, đang muốn mở miệng nhắc nhở hai người kia, Nam Cung Cấm chợt quay đầu lại, nhìn hắn đầy uy hiếp. Do đó hắn vừa mới chuẩn bị nói lại dừng lại. Mím chặt đôi môi mỏng, ngoan ngoãn đứng sau lưng nàng, mồ hôi lạnh sau lưng hắn tuôn ra như thác.

Phong liếc bầu trời một cái rồi đánh giá: “Hoàng hậu nương nương như là hổ sói hung ác!” “Chuyên môn quát tháo Hoàng thượng! Nếu như ta cưới phải vì như thế, cuộc đời sẽ ảm đạm vô cùng!” Tu ngửa mặt lên trời nói tiếp.

Phong lại tiếp tục nói: “Hoàng hậu nương nương, ngang ngược càn rỡ như nữ bá vương vậy!” “Hoàng thượng ở trước mặt nàng, như là một con chuột nhỏ bị dọa dẫm đến phát sợ! Nếu tương lai của ta cũng giống như Hoàng thượng, ta thà chết đi cho rồi!” Tu lại tiếp lời. Xưa nay hắn vốn lớn mật, nên dám dùng hình ảnh này để nói về Bách Lý Kinh Hồng. Phong rất tán thành, lại tiếp tục nói: “Sao lại chỉ có thế! Hoàng hậu nương nương, còn giống như là địa chủ áp bách nông nổ vậy!” “Tất cả tiền của Hoàng thượng đều bị cướp đoạt, lần trước trên đường, Hoàng thượng thấy một đôi khuyên tai bằng ngọc chất lượng không tệ, có vẻ như muốn mua tặng Hoàng hậu nương nương, nhưng sau đó mới nhớ tới cái ví rỗng đáng xấu hổ của mình, nên không mua. Một Hoàng đế mà bị ai như thế, ta nhìn cũng không đành lòng, muốn ra cho Hoàng thượng vay tiền, nhưng lại sợ Hoàng thượng xấu hổ mà giận dữ giết ta! Nếu tương lai sau khi ta kết hôn mà cũng thế này, ta tình nguyện đoạn tử tuyệt tôn!” Trong giọng nói của Tu còn có không ít cảm giác tức giận!

Phong cũng như là tìm được tri kỷ, nhanh chóng gật đầu! Hắn tiếp tục nói: “Hoàng hậu nương nương còn vô cùng hay ghen tị!”

“Hoàng thượng thận là quân vương một nước, ngay cả một phi tử cũng không có, còn cả ngày bị nàng ức hiếp và chà đạp!” Tu vừa lắc đầu vừa cảm thán.

Bỗng nhiên, một giọng nữ xen vào: “Hoàng hậu nương nương, còn giống như một người đàn bà chanh chua, không thèm nói đạo lý!” Tu từ từ nhắm mắt lại, cũng không quay đầu lại mà nói tiếp: “Xưa nay không thèm giảng đạo lý, còn thường xuyên đánh Hoàng thượng!” “Vậy chính là hung hãn tới cực điểm!” Phong tiếp lời.

Lại một giọng nữ vang lên: “Hoàng hậu nương nương, còn vô cùng tư lợi!” Tu vẫn nhắm mắt như cũ, mười phần nhàn nhã nói tiếp: “Rõ ràng là Hoàng hậu Nam Nhạc chúng ta, chuyện mỗi ngày nàng suy nghĩ hàng đầu không phải là Hoàng thượng của chúng ta, mà cả ngày chỉ biết tới Quân Kinh Lan kia mà thôi, ngay cả đối với tiểu Hoàng tử tương lại cũng không hề coi trọng như thế! Hoàn toàn không để ý tới cảm xúc của Hoàng thượng!” “Lần trước vừa nghe nói Quân Kinh Lan xảy ra chuyện, ngay cả an nguy của tiểu Hoàng tử trong bụng cũng không thèm để ý, cố chấp muốn cưỡi ngựa đi! Hoàng thượng không dám nói gì thì cũng thôi, còn muốn đi theo làm chuyện rỗi hơi!” Phong cũng thảnh thơi nói tiếp.

Hắn vừa nói xong, lại một giọng nói truyền đến: “Hoàng hậu nương nương, còn luôn luôn không để ý tới quan điểm của Hoàng thượng!”

“Ôi, ở trước mặt nàng, Hoàng thượng nào dám có ý kiến gì chứ!” Phong thở dài. Tu nói: “Rõ ràng là không có chính kiến! Bị sự hung ác của nàng dọa sợ rồi!” Giọng nữ lại vang lên: “Đàn bà như thế, thật đúng là quá quắt!” “Đúng đúng, đúng là rất quá quắt!” Hai người cùng nói, sau đó mở mắt ra, cùng nhau ngước lên bầu trời, vươn tay, bộ dạng như là vịnh xướng ca khúc vậy.

“Hoàng thượng hẳn là nên bỏ người đàn bà hung ác và không thèm nói đạo lý như thế mới đúng!” Giọng nữ lại vang lên.

Hai người này ngước nhìn bầu trời, đều bất tri bất giác long lanh đôi mắt như sắp khóc, mười phần đồng tình mà đáp lại: “Đúng thế! Đúng là nên bỏ đi, bỏ đi mới đúng!”

“Từ nay Hoàng thượng sẽ được giải thoát!” Lại thêm một câu truyền đến. Hai người lại điên cuồng gật đầu: “Đúng! Cuối cùng cũng được giải thoát!”

Sau khi cảm thán, bỗng nhiên Tu cảm thấy chút gì đó không đúng, vội quay đầu lại nhìn Phong, Phong dừng một chút, thoáng chốc bỗng cảm thấy rùng mình. “Vừa rồi là ai nói chuyện vậy?” Tu buồn bực nói. Phong bỗng nhiên nuốt nước bọt một cái, chậm rãi nghiêng đầu nhìn thoáng qua sau lưng. Xuyên thấu qua kẽ hở ngọn giả sơn, nhìn thấy Hoàng hậu nương nương đang cười tươi như hoa, còn có khuôn mặt trống rỗng của Hoàng thượng và khuôn mặt thông cảm của Hiên Viên Dĩ Mạch.

Cổ Tu không nhịn được mà cứng ngắc lại, giọng nói kia rất quen thuộc! Phong cũng quay đầu nhìn lại phía sau. Lọt vào trong mắt hắn, chính là khuôn mặt tươi cười của Hoàng hậu nương nương, cười vô cùng ngọt ngào, khuynh quốc khuynh thành, đủ để câu hồn đoạt phách.

Sau đó, người kia chậm rãi đi tới trước mặt bọn hắn, nắm chặt bàn tay, vừa kể tội vừa cười tủm tỉm nói: “Hung ác như hổ sói, ngang ngược càn rỡ như nữ bá vương, như địa chủ áp bức nông dân, chanh chua không thèm nói đạo lý, mười phần tư lợi, dọa cho Hoàng thượng không có chủ kiến, vô cùng quá quắt, thực sự nên bỏ!”

Phong và Tu không hẹn mà cùng nuốt một ngụm nước bọt, lập tức cảm thấy phía dưới của mình không tự kiềm chế được mà sắp đái ra quần! “Hoàng... Hoàng hậu nương nương, chúng ta, chúng ta...” “Hoàng thượng của các ngươi, giống như một con chuột nhỏ, phải chịu đựng đủ kinh hãi và hủy hoại của ta!” Nam Cung Cẩm cười càng thêm xán lạn.

Lần này, hai người càng run rẩy hơn!

Sau khi Nam Cung Cẩm nói xong, nàng lại quay đầu, nhìn Bách Lý Kinh Hồng rồi nói vô cùng dịu dàng: “Xem ra không chỉ mình chàng cảm thấy đầy bất mãn và ghét bỏ ta, những thủ hạ của chàng cũng có cái nhìn như thế!”

Nàng vừa nói câu này xong, vốn khuôn mặt Bách Lý Kinh Hồng đã trắng, thì trong nháy mắt này càng trở nên trắng bệch. Hai tên đáng chết này thật đúng là khiến cho hắn đã rét vì tuyết lại còn lạnh vì sương, hiện nay giải thích thể nào cũng không xong. Bởi vì cho dù mình có giải thích, thì thêm một màn này của Phong và Tu, nàng cũng tuyệt đối không tha thứ cho mình!

“Không phải. Hoàng hậu nương nương, chuyện này, chuyện này... chỉ là cái nhìn của chúng ta mà thôi, còn Hoàng thượng thì vô cùng vui vẻ chịu đựng mà!” Thấy ánh mắt như muốn giết người của Hoàng thượng đang nhìn bọn họ, bọn hắn biết rõ bọn hắn không thể bổ cứu được nữa, kết cục khẳng định sẽ vô cùng bị thảm!

“Vui vẻ chịu đựng sao?” Nam Cung Cẩm lặng lẽ nhìn hắn một chút, lại quay đầu trở lại. Vui vẻ chịu đựng sẽ không cần phải tìm một cuốn sổ nhỏ, ghi chép lại mấy chuyện này, nếu không phải hôm nay mình theo dõi hắn, thì hiện nay bị người ta ghét bỏ như đống phân mà vẫn còn không biết gì hết!

“Vâng! Vâng!” Phong và Tu vội vàng nói.

Còn sau lưng nàng, Bách Lý Kinh Hồng cũng vội vàng gật đầu. Khóe mắt Nam Cung Cẩm nhìn thấy người nào đó bên cạnh mình vội vàng gật đầu thì cười lạnh một tiếng, đi vài bước tới trước mặt hắn: “Chàng thừa nhận chàng vui vẻ chịu đựng, cũng chẳng khác nào thừa nhận những lời đánh giá của bọn hắn đối với ta, đúng không? Hung ác như hổ sói, ngang ngược càn rỡ như nữ bá vương, như địa chủ áp bách nông dân, chanh chua không thèm nói đạo lý, mười phần tư lợi, dọa cho Hoàng thượng không có chủ kiến, vô cùng quá quắt, thực sự nên bỏ! Hả?”

Một tiếng “Hả?” này, âm cuối được kéo rất dài. Lần này hắn liền không tiếp tục gật đầu nổi nữa, hắn tiếp tục vội vàng lắc đầu, muốn cho nàng thấy mình trong sạch. Nhưng đầu hắn còn chưa lắc xong, Nam Cung Cẩm đã sải bước đi, để lại cho hắn một bóng lưng tiêu sái.

Hắn lập tức cảm thấy một ngọn lửa giận bốc lên, vốn chuyện này đã đủ phiền toái, hai người kia còn gây thêm chuyện cho hắn. “Hai người các ngươi, đã thích nói chuyện như thế, vậy thì đứng ở đây, nói chuyện một ngày một đêm, không được dừng lại phút nào. Nếu dừng lại, về sau liền đi theo Tiểu Miêu Tử đi.”

Nói xong, hắn hất tay áo lên, dậm chân mà đi.

Hiên Viên Dĩ Mạch cảm thông nhìn hai người một chút, rồi đuổi sát theo. Hai người Phong và Tu đứng nguyên tại chỗ, đi theo Tiểu Miêu Tử á? Chẳng phải là đi làm thái giám trong hoàng cung sao?! Vì sao, vì sao bọn hắn tùy tiện oán trách vài câu lại trùng hợp bị Hoàng thượng và Hoàng hậu nương nương nghe thấy chứ? Đây chẳng phải là tự nhiên bị vận mệnh trêu đùa sao?

“Phong, giờ chúng ta biết nói chuyện gì?” Nói một ngày một đêm, phải có biết bao nhiêu lời để nói chứ!

“Ta cũng không biết!” Phong bỗng nhiên đề nghị: “Hay là chúng ta lại tiếp tục thảo luận về Hoàng hậu nương nương?”

Trong phút chốc Tu bỗng lệ rơi đầy mặt, nhìn hắn giống như nhìn thằng ngốc: “Lại tiếp tục thảo luận Hoàng hậu nương nương, có phải ngươi không muốn sống nữa rồi không?”. “Vậy chúng ta nói chuyện gì? Một ngày một đêm, còn rất dài!” Trên mặt Phong cuối cùng chỉ còn lại đầm đìa nước mắt, cuối cùng thì hôm nay hắn cũng biết hậu quả của việc lưỡi dài! “A, hôm nay thời tiết thật đẹp.” Tu ngửa mặt nhìn lên bầu trời.

Phong cũng ngẩng lên nhìn theo: “Đúng thế, thật sự là quá đẹp!”

“A, hôm nay khí trời thật tốt.” Còn có gì khác để nói sao? “Chúng ta có thể nói chuyện khác không?!” Phong vừa khóc vừa nói! “Có thể người tìm chủ đề đi!” Tu chép miệng giương đôi mắt ầng ậc nước nhìn hắn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui