Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung





3��Không sai! Nghe thấy hết.” Thân Đồ Diệm gật đầu, nhìn lướt qua hai người phía xa xa kia, tâm trạng bỗng nhiên kỳ quái. Hắn từng đánh nhau với Lạc Tử Dạ nhưng thật sự không thể tưởng tượng một người đàn ông càn rỡ, thậm chí còn hơi thô bỉ kia lại là nữ? Điều này với hắn mà nói thật sự là không thể tin nổi.


Hắn trả lời như vậy, Thân Đồ Miêu nhìn hắn mấy lần, đáp lời: “Nếu huynh đã nghe thấy, vậy thần muội cũng không nói thêm gì, thần muội xin được cáo lui trước!”

“Lạc Tử Dạ không phải người muội có thể trêu chọc được, tính tình Phượng Vô Trù cũng là chuyện muội và ta biết rõ trong lòng. Nếu muội thật sự muốn...” Hắn cau mày, cảnh cáo nàng ta.

Nhưng hiển nhiên Thân Đồ Miêu không muốn nghe, hắn mới3chỉ nói được một nửa, Thân Đồ Miêu đã mở miệng ngắt lời: “Chuyện này là chuyện riêng của ta, không liên quan đến huynh trưởng! Huynh trưởng thân là sói xám đại mạc, chuyện nên xử lý là việc quân của huynh trưởng, chuyện giữa phụ nữ, huynh trưởng không cần nói nhiều. Cũng xin huynh trưởng yên tâm, Miêu Nhi làm bất cứ chuyện gì, dù thành công hay thất bại, tất cả đều là chuyện của bản thân Miêu Nhi, không liên quan đến huynh trưởng, cũng tuyệt đối không làm liên lụy tới huynh trưởng!” Nói xong lời này, nàng ta không đợi hắn mở miệng nữa, xoay người rời đi.


Thân Đồ Diệm sửng sốt mấy giây, từ trước tới giờ hắn chưa từng nghĩ muội muội từ nhỏ đã quấn lấy hắn, dính hắn lại có lúc quyết đoán như vậy! Còn mở miệng nói1mình đừng xen vào chuyện này, cho nên... Là hắn không quá hiểu muội muội này hay sao? Hắn dừng một lát, lắc đầu, cuối cùng cũng xoay người, sải bước đi.

Chờ đến khi nơi này yên tĩnh, không còn ai nữa, người trên cây cách đó không xa làm một con chim sẻ. Bọ ngựa bắt ve sầu, luôn sẽ có chim sẻ ở phía sau. Lúc bóng hai huynh muội kia dần dần biến mất trong một đôi mắt đào hoa tà mị, đôi môi mỏng hơi tái nhợt của người nọ khẽ nhếch lên: “Cho nên, ta coi như là người cuối cùng biết Tiểu Dạ Nhi là nữ ư?”

Thanh Thành nghe xong cũng không nói gì, lặng lẽ đứng dưới tàng cây, nhẹ giọng nói: “Công tử, ngài vừa mới tỉnh, không nên ở ngoài quá lâu, hay là thuộc hạ đưa ngài trở về!”

Tiếng nói9của gã vừa dứt, chân mày Doanh Tần nhướng lên, nhìn lướt qua Lạc Tử Dạ cách đó không xa. Giọng nói ma mị nhẹ bẫng, mang theo mùi vị phong lưu trời sinh của hắn, cũng mang theo chút yếu ớt do bệnh lâu mới khỏi. Môi mỏng khẽ mở, nhẹ nhàng nói: “Ta vốn cho rằng sau khi ta tỉnh lại, người đầu tiên nhìn thấy sẽ là Tiểu Dạ Nhi!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận