Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung

Ngay cả Lạc Tử Dạ cũng phải tặc lưỡi vì thủ đoạn của Thân Đồ Miêu! Dù gì con kền kền này cũng do Thân Đồ Miêu nuôi lớn, không ngờ nàng ta nói bóp là bóp, giống như là nàng ta vừa ôm nó từ bên chỗ lão Vương gia ở cách vách sang vậy, hoàn toàn không hề đau lòng! Hiện tại nàng bắt đầu cực kỳ hoài nghi rằng chính mình có thù sâu oán nặng với Thân Đồ Miêu nên nàng ta mới làm như vậy!

Thân Đồ Diệm nghe thế, cúi đầu thoáng nhìn dáng vẻ3khóc như hoa lê dính hạt mưa của Thân Đồ Miêu, sau đó lại ngẩng đầu nhìn Lạc Tử Dạ. Trái cổ của hắn giật giật, không nói gì. Có lẽ người bên ngoài không biết chuyện gì đang diễn ra, thế nhưng hắn chính là ca ca của Thân Đồ Miêu, đương nhiên là hắn hiểu rõ tính cách của Thân Đồ Miêu. E rằng trên đời này không có ai hiểu rõ tính cách của nàng ta hơn hắn, cho nên đương nhiên là hắn biết lúc này Lạc Tử Dạ có đụng tới đồ của nàng ta2hay không. Cộng thêm việc trước đó hắn từng nghe thấy nàng ta bàn bạc với Tiêu Sơ Ảnh nên hiện tại hắn thật sự không thể nói ra bất kỳ câu gì để bảo vệ nàng ta.

Hắn là người có tính cách thẳng thắn đặc trưng của đại mạc nên cũng cảm thấy không vui vì mánh khóe của Thân Đồ Miêu. Hơn nữa, hắn không thể nào che giấu lương tâm để bênh vực nàng ta, thế nên cuối cùng hắn lựa chọn cách im lặng, không lên tiếng.


Ở chỗ bí mật cách đám người Lạc Tử Dạ1hơn hai mươi mét, mấy người mặc áo đen đưa mắt nhìn nhau. Thanh Thành đại nhân phái bọn họ đến đây để tiêu diệt con kền kền kia, nhưng mà lúc này Thân Đồ Miêu đã giúp họ một tay, tiêu diệt nó trước rồi. Hơn nữa, từ lúc bọn họ theo dõi Thân Đồ Miêu, nàng ta vẫn luôn ôm con chim đó nên bọn họ cũng không tìm thấy cơ hội ra tay. Bọn họ nhìn nhau, dứt khoát lựa chọn quay về báo cáo trước.

“Ca ca, con kền kền này là do muội muội nuôi... Nuôi1ba năm, thật vất vả... Thật vất vả mới nuôi nó lớn như vậy, Thái tử lại vì thỏa mãn thú ăn uống của mình mà bóp nó... Bóp nó như vậy... Ta, ta...” Thân Đồ Miêu khóc lóc đến mức không thở nổi, giống như sắp sửa lên cơn co giật vậy.

Lạc Tử Dạ tin rằng nếu hoàn cảnh cho phép thì nàng ta tuyệt đối sẽ không nhào qua ôm lấy Thân Đồ Diệm mà là ôm lấy Phượng Vô Trù.

Hiển nhiên Phượng Vô Trù cũng không muốn nghe tiếng khóc ồn ào của nàng ta, đôi mắt1ma quỷ bá đạo của hắn nhanh chóng dời sang người Lạc Tử Dạ. Lạc Tử Dạ thoáng nhìn dáng vẻ khóc lóc như sắp tắt hơi của Thân Đồ Miêu, lắc lắc đầu, không nói lời nào mà trực tiếp bắt chước như nàng ta luôn!

Lạc Tử Dạ sải bước đến trước mặt Phượng Vô Trù rồi nhào vào lòng hắn. Sau khi rơi vào lồng ngực rộng lớn của hắn, nàng học dáng vẻ khóc lóc kể lể của Thân Đồ Miêu, nghẹn ngào nói: “Gia tầm tuổi này, lần đầu tiên muốn ăn kền kền... Thế mà nàng ta lại không chịu cho, hức hức hức... Nàng ta không chịu cho thì thôi, ai mà ngờ nàng ta còn bắt gia cầm quần lót của chàng để đổi thì nàng ta mới bằng lòng suy nghĩ lại. Sao gia có thể cam lòng đưa vật riêng tư của chàng cho nàng ta chứ, trong lòng cục cưng đau khổ lắm đó...”


“Hu hu hu...” Thân Đồ Miêu khóc lóc than thở.

“Hức hức hức...” Lạc Tử Dạ thì chỉ nghe thấy tiếng chứ không thấy nước mắt.

Thân Đồ Miêu vốn đang khóc đến khúc xúc động cũng phải sầm mặt vì lời nói của Lạc Tử Dạ! Trên gương mặt xinh đẹp của nàng ta vẫn còn nước mắt, nàng ta quay đầu quát Lạc Tử Dạ: “Ngươi nói bậy, ta... Ta nói muốn lấy vật riêng tư của Nhiếp chính vương điện hạ khi nào. Rõ ràng, rõ ràng là ngươi chủ động nhắc đến, ta, ta vốn không dám nói muốn!”

“Ngươi mới nói bậy đó, gia đụng vào con kền kền của ngươi khi nào? Chính ngươi bóp con kền kền gần chết mà lại còn vu oan cho gia!” Mẹ nó, đều là con gái với nhau, ai không biết khóc lóc kể lể? Ai không biết nói lung tung?


Thân Đồ Miêu lập tức trợn trừng mắt: “Sao? Thái tử bóp kền kền của ta thành như vậy rồi mà lại không dám thừa nhận à?”

Vẻ mặt của nàng ta rất thật, nếu như Lạc Tử Dạ không phải là người trong cuộc thì chỉ dựa vào vẻ mặt của Thân Đồ Miêu thôi là nàng đã bắt đầu hoài nghi rằng chính mình mới thật sự là người bóp kền kền của nàng ta. Lạc Tử Dạ quay đầu chui vào lòng Phượng Vô Trù, hai tay còn đấm vài cái lên người hắn: “Chuyện gia không làm thì sao gia lại phải thừa nhận? Ngươi cho rằng gia ngu à? Khốn kiếp, chàng không nhìn thấy nàng ta đang bắt nạt gia hả?”

Nếu Thân Đồ Miêu và Thân Đồ Diệm không biết Lạc Tử Dạ là con gái thì bọn họ chắc chắn sẽ cảm thấy ghê tởm đến phát ói vì dáng vẻ đấm đấm Phượng Vô Trù của nàng!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận