Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung





“Đúng rồi, ông ta kêu gia...” Lạc Tử Dạ nói đến đây, khóe mắt liếc qua chợt thấy Lộ Nhi và Đáp Đáp.

Lộ Nhi đã là người của Hiên Thương Mặc Trần, không thể nghi ngờ gì nữa, còn Đáp Đáp là người của ai nàng vẫn chưa rõ, không chừng đúng thật là người của Lạc Túc Phong. Nếu mình nói chuyện Lạc Túc Phong kêu mình tính kế Phượng Vô Trù cho hắn nghe trước mặt nàng ta, nàng ta chạy tới chỗ Lạc Túc Phong tố giác, vậy không phải là xong đời rồi ư?


Thế là, lời đã đến cổ họng bị nàng chặn lại.

Nhiếp chính vương điện hạ chăm chú nhìn về phía nàng, trầm giọng hỏi: “Kêu nàng3làm gì?”

“Không có gì!” Nàng chuyển đề tài, cười nói: “Ông ta kêu gia duy trì tình bạn với chàng, kêu chàng tiếp tục làm rạng danh Thiên Diệu, cống hiến giá trị của mình!”

Thôi, cho dù Lạc Túc Phong kêu nàng đi trộm hổ phù, nàng cũng sẽ không làm vậy, vậy nên nói hay không nói với hắn cũng không sao. Bây giờ ở đây còn có người để mắt tới, tốt nhất là không nên nói.

Nàng vừa dứt lời, đôi mắt ma quỷ của hắn phát lạnh, hiển nhiên hắn biết là nàng nói dối. Nhưng hắn cũng không nói gì mà chỉ thả Lạc Tử Dạ ra, khóe mắt liếc qua xung quanh một lượt. Hắn nhanh chóng chú2ý tới Đáp Đáp, sau đó bèn thu mắt lại. Mà lúc này có một gã mặc quân phục của đội hộ vệ Vương Kỵ chạy tới chỗ bọn họ.

Sau khi đến trước mặt họ, người này quỳ một chân trên đất: “Vương, người tình báo có chuyện quan trọng cần bẩm báo!”

Nhiếp chính vương điện hạ nghe xong bèn liếc Lạc Tử Dạ, sau khi dùng ánh mắt nhắc nhở nàng phải thành thật thì quay người trở về lều. Lạc Tử Dạ nhìn theo bóng lưng hắn xa dần, không hiểu sao trong lòng nàng bỗng dưng có dự cảm không lành, giống như là khoảng cách giữa hai người bọn họ càng ngày càng xa, không biết có phải là1ảo giác hay không. Nàng lắc đầu, nhanh chóng bước vào lều của mình.


Lúc nàng đi đến bên cạnh chiếc giường đã thấy có một cái phi tiêu cắm trên mép giường mình, phía trên là một tờ giấy. Dựa theo góc xếp của tờ giấy, nàng nhanh chóng nhận ra đây là do người thần bí đưa tới ngầm uy hiếp nàng! Ánh mắt nàng phát lạnh, nhanh chóng gỡ tờ giấy kia xuống.

***

Mà giờ phút này, trong lều của Nhiếp chính vương điện hạ.

Trong đại điện có một gã thái giám đang quỳ, hắn mở miệng nói: “Những tin tức này là do Lâm An công công kêu nô tài truyền đến, mới đầu Thái tử điện hạ nghe bệ hạ1nói vậy vốn không đồng ý, y nói ngài đối với Thiên Diệu rất quan trọng, nếu như loại trừ ngài chính là tự chặt cánh tay của Thiên Diệu, lợi cho Long Chiêu! Nhưng tiếp đó bệ hạ nói trải qua thời gian này, ông ta đã chịu đủ những ngày phải nhìn sắc mặt ngài, ông ta dùng tình cảm để cảm động Thái tử, nói Thái tử với ông ta mới là máu mủ tình thân, lúc này Thái tử mới hứa sẽ cố gắng trộm hổ phù của hộ vệ Vương Kỵ!”

Diêm Liệt nghe xong lời này, sắc mặt sa sầm. Lạc Túc Phong bên kia có bất cứ tin tức gì, Lâm An cũng sẽ lập tức phái1người tới đây bẩm báo, chuyện lớn như vậy Lâm An tất nhiên sẽ không đùa giỡn, nhưng nếu thật sự là thế, vậy chẳng phải...?


Mà Nhiếp chính vương điện hạ ngồi trên vương tọa, nghe xong lời này lại không có biểu cảm gì, chỉ nhắm mắt lại, tay kia nhẹ nhàng gõ lên trên bàn, chẳng nói chẳng rằng.

Diêm Liệt phất tay, tên thái giám kia lập tức hiểu ý lui ra ngoài. Tiếp đó Diêm Liệt mở miệng nói: “Vương, Hoàng thượng nói với Thái tử điện hạ như vậy, nhưng sao Thái tử điện hạ lại không chịu nói thật? Chẳng lẽ Thái tử thật sự cho rằng người họ Lạc mới là người một nhà, còn ngài chẳng qua là người ngoài nên y định giúp Lạc Túc Phong đối phó ngài?”

Mân Việt cũng nói: “Lần trước ở đảo Thiên Lãng thuộc hạ đã cảm thấy Lạc Tử Dạ không đáng tin. Có lẽ trước giờ...” Bọn họ đều bị Lạc Tử Dạ lừa gạt rồi.

“Đủ rồi!” Phượng Vô Trù không đợi hắn nói xong đã cắt lời.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận