Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung





1hóe miệng người nọ giật giật, thật sự không ngờ miệng mồm Lạc Tử Dạ lại độc như vậy, nói áo choàng trên người mình là màn che là tấm trải giường thì thôi đi, lại còn thêm nhiều năm không sửa soạn không giặt giũ? Chẳng lẽ nhìn bộ dạng mình giống kẻ mất vệ sinh lắm ư?


Trong lòng đã không còn gì để nói nên hắn cũng không nói gì, chỉ cười giễu một tiếng: “Lạc Tử Dạ, ngươi không cần cố ý nói những lời này để chọc giận ta! Hoàn cảnh của ngươi ra sao trong lòng ngươi biết rõ nhất. Ngươi và Phượng Vô Trù ở bên nhau, nhưng thân phận của các ngươi đã định trước là phải đối địch nhau. Sớm muộn gì hắn cũng muốn nắm quyền hành của Thiên Diệu, thậm chí là nắm quyền thiên hạ,3mà ngươi là Thái tử Thiên Diệu, thân phận của các ngươi đã định trước là cuối cùng các ngươi sẽ vì tranh giành quyền lực mà đấu đá đầu rơi máu chảy!”

“Đợi đã, đợi đã nào!” Lạc Tử Dạ nhịn không được vươn tay cắt lời đối phương, nhanh chóng nói: “Là ai nói với ngươi hắn sớm muộn cũng muốn nắm quyền hành của Thiên Diệu, thậm chí là nắm quyền thiên hạ? Phượng Vô Trù nói với ngươi sao? Còn ai nói với ngươi là gia vì tranh giành quyền lực với người ta mà đánh nhau đầu rơi máu chảy? Các ngươi thích thứ quyền lực này, nhưng không có nghĩa là ai cũng thích!”

Ít ra Lạc Tử Dạ nàng không có bất kỳ hứng thú gì đối với thứ này.


Còn về phần Phượng Vô Trù, nói thật, nàng vẫn chỉ biết2Phượng Vô Trù sớm muộn gì cũng quay về Đế Thác tìm người báo thù, nhưng nàng không biết hắn có ý định tranh giành thiên hạ hay không. Ừm, nếu có cơ hội nàng sẽ hỏi hắn vấn đề này!

Nàng nói xong thì khóe miệng người nọ kéo lên thành nụ cười xảo quyệt: “Nếu không phải Phượng Vô Trù muốn nắm quyền thì hắn cần gì phải độc chiếm vị trí Nhiếp chính vương nhiều năm như vậy? Năm đó Lạc Túc Phong phong hắn làm Nhiếp chính vương chẳng qua là vì Lạc Túc Phong muốn lợi dụng Phượng Vô Trù nhằm giúp ông ta biến Thiên Diệu thành nước mạnh nhất, cộng thêm việc hắn lập nhiều công lao không thể không phong tước, chỉ có thể phong cho hắn chức vị cao nhất, thậm chí ban thưởng cho hắn được tự1xưng là ‘Cô’. Nếu như hắn không coi trọng quyền lực thì sau khi công thành danh toại đã sớm lui về rồi, sao lại tiếp tục ở lại trong triều?”

Lạc Tử Dạ nghe xong lời hắn nói chỉ im lặng, đương nhiên nàng sẽ không nói cho đối phương biết nguyên nhân Phượng Vô Trù không thối lui sau khi đã công thành danh toại có lẽ là vì hắn muốn tính toán cho việc báo thù, nàng chỉ nói: “Rốt cuộc là ai quy định sau khi cống hiến hết mình, đạt được thành công thì nhất định phải thoái lui mới có thể cho thấy bản thân không có dã tâm, không coi trọng chức quyền vậy? Ngươi cũng nói sự cống hiến của Phượng Vô Trù đã đến mức không thể không phong tước, người ta làm nhiều chuyện vì Thiên Diệu1như vậy mới đổi được địa vị và vinh quang ngày hôm nay, hắn không thể hưởng thụ công sức mình bỏ ra thêm mấy ngày nữa sao?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận