Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung





1��Đưa hết cho ngươi hả?” Lạc Tử Dạ chăm chú nhìn nàng không chớp mắt.

Vân Tiêu Náo ngẩn ra: “Đúng vậy, đưa hết! Hắn nói là bổng lộc triều đình phát cho dựa theo cấp bậc và cả lương bổng nhận từ phủ Nhiếp chính vương đều cho ta hết. Ta vốn bảo hắn giữ lại một ít nhưng hắn nói hắn là đàn ông, bình thường không cần tiêu tiền, hơn nữa trong phủ Nhiếp chính vương không thiếu ăn thiếu uống, ngoài ra hắn không có thói quen kéo bè kéo lũ đi rượu chè nhậu nhẹt, cho nên...”


Vân Tiêu Náo nói đến đây, Lạc Tử Dạ vươn tay vỗ vai nàng, đồng thời lên tiếng: “Náo Náo nè, ta khuyên ngươi hãy suy nghĩ thật cẩn thận, khả năng cao là Diêm Liệt nghiêm túc đó. Ngươi chạy đến nói với hắn là muốn ly hôn,3đoán chừng hắn sẽ buồn lắm đấy!”

Một người đang ông thà hà khắc với chính mình, để bản thân không một xu dính túi cũng muốn đưa toàn bộ tiền và tài sản của mình cho một người phụ nữ, muốn cô ấy ở bên ngoài có thể tùy ý mua những thứ mình cần, hành động này nói lên điều gì?

Tám chín phần mười là Diêm Liệt thật lòng! Nhưng mà cô nàng Vân Tiêu Náo này ấy à, chuyện liên quan đến mình thì cô nàng lại u mê, thậm chí còn không nhìn ra cái điều đã rõ như ban ngày.

“Sao... sao cơ?” Vân Tiêu Náo nghe Lạc Tử Dạ nói xong thì ngu người luôn. Nàng nhìn Lạc Tử Dạ chằm chằm: “Nhưng ta chẳng nhìn ra bất cứ điều gì từ hắn cả! Hơn nữa, lần nào hắn cũng nói là hắn chỉ vì2danh phận vợ chồng, không muốn mất mặt vì ta hoặc là không muốn bị người ta nói hắn ki bo, khắt khe với vợ. Vì vậy...”


“Lẽ nào ngươi không nghe ra mấy lý do này đều là kiếm cớ à?” Lạc Tử Dạ liếc xéo nàng.

Vân Tiêu Náo nghẹn lời trong nháy mắt! Kiếm cớ ư? Nàng còn chưa kịp nghĩ rõ ràng thì Lạc Tử Dạ lại hỏi tiếp: “Lúc đó ngươi trả lời Thượng Quan Băng thế nào?” Đoán chừng chuyện này còn lằng nhằng rắc rối đến cùng cho mà xem!

Nghe nàng hỏi vậy, Vân Tiêu Náo chợt nghẹn họng. Sắc mặt nàng còn mờ mịt hơn dáng vẻ ngây ngẩn lúc nãy. Nàng đáp: “Cuối cùng... cuối cùng mặc dù trong lòng ta hơi khó chịu nhưng vẫn cố chấp nói rằng ta không thích Diêm Liệt, nếu nàng ấy thích thì tự mình1theo đuổi đi. Nàng ấy nói cảm ơn ta, sau đó...”

“Sau đó nàng ấy đi mất, còn ngươi trở về?” Trên cơ bản Lạc Tử Dạ đã biết chuyện gì đã xảy ra.

Sau một hồi im lặng, Vân Tiêu Náo ngập ngừng nói: “Đại... Đại khái là thế!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận