Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung

Mà lúc này, trong lều của Doanh Tần, Tiêu Sơ Cuồng đang khom lưng đứng trước mặt đối phương. Bờ môi mỏng của Doanh Tần khẽ cong lên, tay nghịch một lọn tóc đen nhánh trước ngực, mỗi động tác đều khiến cho yết hầu Tiêu Sơ Cuồng bất giác trượt lên trượt xuống. Nhưng ý thức được đối phương là đàn ông, hắn lập tức bình tĩnh lại.

Hắn cúi đầu, không dám nhìn đối phương nữa. Đột nhiên, giọng nói cuốn hút của người nọ vang lên: “Cho nên, ý của ngươi3là ngươi đã đưa Tiêu Sơ Ảnh đi rồi?”

“Đúng vậy! Quả thật lần này muội ấy đã làm sai, nhưng mong công tử Doanh Tần nể tình sự việc vẫn chưa dẫn đến hậu quả không thể cứu vãn mà tha thứ cho xá muội một lần. Sau này muội ấy sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt Thái tử nữa, cũng sẽ không có cơ hội giở trò nữa. Cho nên tại hạ cả gan xin công tử Doanh Tần hạ thủ lưu tình!” Mặc dù hắn chưa nếm trải thủ2đoạn của người này bao giờ, nhưng trực giác vẫn luôn mách bảo rằng kẻ này rất nguy hiểm. Nếu đối phương muốn xử lý, sợ là hắn khó lòng bảo vệ muội muội an toàn!


Doanh Tần khẽ cười một tiếng rồi bất ngờ bước đến, ngón tay thon dài bóp chặt cổ đối phương. Tiêu Sơ Cuồng lập tức hoảng sợ, mặt đỏ lựng lên vì khó thở! Giọng nói cuốn hút với âm đuôi hút hồn trời sinh vang lên: “Hay là ngươi thử nói xem trong lòng ngươi, muội muội1của ngươi quan trọng hơn hay là trung thành với Tiểu Dạ Nhi quan trọng hơn?”

Trong mắt Tiêu Sơ Cuồng lộ rõ vẻ kinh hãi. Hắn hoàn toàn không ngờ Doanh Tần nhìn có vẻ yếu ớt, lại vừa mới tỉnh lại sau một thời gian dài hôn mê, vậy mà hắn ta vừa ra tay lại có sức lực như thế! Hắn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt có một không hai trong thiên hạ kia, chật vật lên tiếng: “Đương nhiên là trung thành với Thái tử quan trọng hơn. Bằng1không thì lần này ta đã chẳng đưa muội muội ta rời đi mà ngược lại, ta sẽ giúp muội ấy đấu với các ngươi, làm cho... Khụ khụ, làm cho Thái tử nghi ngờ ngươi đang khích bác chia rẽ chứ không phải huynh muội chúng ta có vấn đề!”

Tiêu Sơ Cuồng vừa dứt lời, Doanh Tần cười giễu cợt, đồng thời thu tay lại. Hắn cụp mắt nhìn xuống Tiêu Sơ Cuồng, trong cặp mắt đào hoa quyến rũ tràn ngập vẻ âm u khiến người ta sợ hãi: “Ngươi cho1rằng ngươi có bản lĩnh châm ngòi ly gián trước mặt ta à? Nếu hôm nay ngươi không thể cho ta một câu trả lời thuyết phục khiến ta hài lòng thì ngày mai người trong thiên hạ sẽ biết Tiêu Sơ Cuồng, một trong các đại tướng của Thần Cơ doanh tiếng tăm lừng lẫy, bị ai đó ngũ mã phanh thây(*), vứt xác nơi hoang dã, mặc cho sói hoang xé xác ăn thịt!”

(*) Ngũ mã phanh thây: là một hình phạt tàn bạo thời xưa, buộc đầu và tay chân vào năm con ngựa khác nhau, sau đó đánh ngựa chạy xé tan xác người bị tội.


Hắn gằn từng câu từng chữ, giọng nói cuốn hút khiến người nghe cảm thấy thần kinh tê dại theo từng tiếng phát ra nhưng đồng thời cũng cảm thấy lông tơ trên người như bị nhổ từng cọng từng cọng, làm cho người ta giật mình vì ớn lạnh, dường như có thể nhìn thấy máu tanh ngay trước mắt!

Doanh Tần, rốt cuộc là ai?

Hắn nói ra lời tàn nhẫn như thế nhưng vẫn giữ nụ cười thản nhiên, tia sáng u tối trong hốc mắt khiến người ta biết rằng dường như hắn vẫn thường hay làm mấy chuyện này: giết người không chớp mắt, thủ đoạn tàn nhẫn! Tiêu Sơ Cuồng khẽ cụp mắt xuống, vội vàng lên tiếng: “Bao nhiêu năm qua muội muội ta chưa từng làm chuyện xấu xa gì. Ta tin rằng lần này chỉ vì muội ấy bị sự đố kỵ che mắt nên mới làm ra chuyện điên rồ như vậy. Chính muội ấy cũng nói với ta rằng muội ấy lo là nếu sau này vẫn ở bên Thái tử thì sẽ còn làm ra chuyện bất lợi với Thái tử nên định rời đi. Muội ấy bảo ta đưa muội ấy đi. Dù sao ta cũng là huynh trưởng của muội ấy, không thể từ chối một yêu cầu như vậy. Hơn nữa, công tử Doanh Tần cũng biết tính tình Thái tử rồi đấy! Tuy lần này Sơ Ảnh hồ đồ, nhưng Thái tử xét thấy bản thân không bị làm hại, chưa chắc đã xử tội Sơ Ảnh đâu, chưa biết chừng sẽ tha thứ cho muội ấy!”


Nói đến đây, hắn bỗng ngẩng đầu nhìn Doanh Tần rồi mới nói tiếp: “Chuyện đã đến nước này, nếu Sơ Ảnh tiếp tục ở lại bên cạnh Thái tử, một lúc nào đó muội ấy lại nảy ra ý xấu thì hậu quả... mới là điều chúng ta không muốn nhìn thấy, không phải sao?”

“Nghe cũng có lý đấy!” Doanh Tần nghe xong thì nhận xét một câu như thế.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận