Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung



""/ Khi thể của bọn họ lập tức lớn rất nhiều! Lạc Tử Dạ gật đầu: “Vậy trước hết các ngươi cứ tiếp tục luyện tập, vẫn là câu nói đó, có cái gì không hiểu trực tiếp đến tìm gia! Trước tiên học xong những thứ này đi, sau đó gia sẽ dạy cho các ngươi những chiêu khác!” Ví dụ như cách sử dụng vũ khí tiên tiến...

“Vâng!”

Sau khi bọn họ đáp lại, Lạc Tử Dạ liền rời khỏi viện này, đi về phía viện của Doanh Tần. Trước tiên đi xem Doanh Tần rồi lại qua xem tình hình của Phượng Vô Trù! Khi nàng đi đến viện thì thấy Thanh Thành không có ở đó. Nàng nhíu nhíu lông mày,2đừng nói là tên này đang trốn trong chỗ tối, chờ nàng vừa đi vào liền ngăn cản nàng! Nàng nhíu mày suy nghĩ một lát, không đi vào bằng cửa chính mà trực tiếp nhảy lên tường bên cạnh, tay áo vung lên, cả người đã đứng ở trên nóc nhà! Sau đó nàng nín thở, khom lưng, đi từng bước tới nóc nhà của Doanh Tần. Nàng che giấu hơi thở rất tốt, phòng cháy phòng trộm phòng Thanh Thành!

Sau khi tới nóc nhà của Doanh Tần, nàng vừa tính đi xuống lại chợt nghe thấy giọng nói của Thanh Thành từ bên trong truyền ra, cung kính bẩm báo: “Công tử, thuộc hạ đã làm theo lời của ngài, dẫn8người đi phục kích Minh Dận Thanh! Lúc đó hắn ta đã bị thương nặng, giờ lại phải chịu thêm thương tổn, trong một thời gian ngắn sẽ không gây ra sóng gió gì nữa!”

Lạc Tử Dạ khựng lại, đôi mắt khẽ nhíu.

Tuy nàng biết rằng Doanh Tẩn không phải là người đơn giản nhưng mà giờ đây chính tai nghe được câu này, nếu nói hoàn toàn không có cảm giác gì là giả! Hiên Thương Dật Phong nói đúng, Doanh Tần không hề đơn giản, người ám sát Minh Dận Thanh cũng là do hắn phái đi, không ngờ hắn lại dám đi khiêu khích Minh Dận Thanh.

Làm gì còn cần sự bảo hộ của nàng? Trong lúc nàng nghĩ ngợi,6bên trong lại truyền đến một giọng nói mê hoặc, trong giọng nói mang theo sức hấp dẫn tự nhiên, khiến người nghe tê dại tâm hồn, hận không thể lập tức sa vào bể dục mờ mịt: “Biết rồi! Chuyện này làm có bí mật không?” Thanh Thành gật gật đầu, mở miệng nói: “Chắc là bí mật, bởi vì trước đây Minh Dận Thanh từng ám sát Phượng Vô Trù, chuyện đêm qua hắn ta bị người ám sát sẽ không dám để lộ ra ngoài, nếu không sẽ lộ chuyện hắn ta bị thương nặng hơn là do lúc trước từng chiến đấu rồi. Việc này không hề có lợi với hắn ta! Phía Minh Dận Thanh sẽ không nói3ra ngoài, hơn nữa hắn ta bị người của ngài ám sát, còn bị đánh thành như vậy, đây cũng không phải là chuyện vẻ vang gì, cho nên thuộc hạ suy đoán rằng hắn ta nhất định sẽ không nói ra! Mà những gia tộc khác có thể điều tra được tin tức này, chắc hẳn cũng sẽ không để lộ, dù sao chuyện này cũng không liên quan đến bọn họ. Còn ở phía Thái tử không có bố trí cơ sở ngầm, cho nên y không thể nào biết được...”

Doanh Tần nghe xong câu này liền cười nhẹ. Đột nhiên hắn ho khan một tiếng, đó là dấu hiệu của việc không đủ trung khí, tiếp theo mới nói: “Ừ!5Không thể để cho Lạc Tử Dạ biết!”

Nếu Lạc Tử Dạ biết chuyện này sẽ hiểu ra rằng hắn không cần sự bảo hộ của y, y sẽ không thương tiếc hắn nữa, nói không chừng còn có thể tức giận! Nhưng mà lời nói của hắn khiến cho Lạc Tử Dạ hiểu theo nghĩa hoàn toàn khác! Người này lợi dụng lời mời của nàng, mang danh được nàng che chở mà tiến vào phủ Thái tử, thế mà hắn còn tính gạt nàng. Thể lực ở khắp nơi đều biết chuyện này, vậy mà người này còn định xem nàng là một đứa ngốc, hoàn toàn không hay biết gì! Ước mơ bảo vệ trai đẹp thật ra cũng chỉ do chính nàng ngu ngốc tự cho là đúng mà thôi! Nghĩ như vậy, nàng không trốn nữa, trực tiếp gỡ mái ngói trên nóc nhà! Tiếng động này không lớn lắm nhưng không khó để Doanh Tần phát hiện! Trong lòng hắn lập tức xuất hiện dự cảm không tốt, ngẩng đầu nhìn lên, trong nháy mắt liền thấy Lạc Tử Dạ, hơn nữa sự khó tin và thất vọng trong mắt củay khiến cho sắc mặt của hắn trở nên trắng bệch!

Thanh Thành cũng sửng sốt một lát, hoàn toàn không nghĩ tới Lạc Tử Dạ sẽ ở trên nóc nhà!

Lạc Tử Dạ không hề do dự leo xuống vách tường bên cạnh, chui vào từ cửa sổ. Nàng nhìn chằm chằm Doanh Tần một lát, lạnh nhạt nói: “Ừm, ai cũng có thể biết, chỉ một mình ta không thể biết?”

Nàng vừa hỏi xong, khuôn mặt xinh đẹp của hắn lại trắng hơn nữa. Đôi môi tinh xảo của hắn động đậy vài cái, nhìn chằm chằm vẻ mặt lạnh lùng của Lạc Tử Dạ, trong lòng hắn cũng bắt đầu hốt hoảng: “Tiểu Dạ Nhi, ta...”

“Không cần phải nói!” Lạc Tử Dạ cắt ngang, sau đó lấy từ trong tay áo ra một khối bảo thạch đặt ở trên bàn! Nàng lại mở miệng: “Ngươi không chịu gặp ta, trong lòng ta thấy có lỗi, còn đặc biệt dặn dò người đi tìm khối bảo thạch này để tặng cho ngươi, nghĩ rằng có lẽ ngươi sẽ vui hơn khi thấy nó. Nhưng mà... Thôi, vì ta mà người bị Phượng Vô Trù đánh, hơn nữa còn bị nội lực phản phệ gấp đôi, ta sẽ không so đo chuyện người lừa gạt ta! Thứ này vẫn đưa cho ngươi, hơn nữa, nếu người đã lợi hại như thế rồi thì có lẽ chẳng cần đến sự bảo hộ của ta, cho nên người đi đi!”

Nàng không thể chịu được việc bạn bè giấu giếm lừa gạt mình! Nói xong câu này nàng liền xoay người đi, nhưng mà chưa đi được mấy bước thì tay đã bị hắn nắm lấy! Sắc mặt hắn nhợt nhạt, nhìn bóng dáng hờ hững của nàng, giọng nói của hắn trở nên run rẩy: “Tiểu Dạ Nhi, chuyện không phải như người nghĩ! Ta không đi, ngươi có đuổi ta cũng không đi!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui