“Ngươi có nói hay không?” Lạc Tử Dạ cũng không nói nhảm với hắn, đi thẳng vào vấn đề. Vân Tiêu Náo cũng căng thẳng nhìn Doanh Tần, trong bụng hy vọng nếu như Doanh Tần biết thì có thể nói ra! Thái tử hỏi Doanh Tần như vậy, vậy chắc chắn là hắn ta biết.
Lạc Tử Dạ hỏi xong câu này, Doanh Tần hơi nhíu mày lại, như cân nhắc thêm một hồi, mới ngước mắt nhìn nàng rồi mở miệng: “Tiểu Dạ Nhi, ngươi là người đã có gia thất, lại ở bên ngoài dạo chơi đến giờ này mới về, vị phu rất không vui. Thế này đi, ngươi hồn vi phu một cái, vi phu sẽ nói cho ngươi biết!”
Nàng là người đã có gia thất:
Gia thất?
Nàng??
WTF???
Không chỉ có nàng,2mà những người khác, bao gồm cả Thanh Thành đều đồng loạt quay đầu qua, nhìn về phía Doanh Tân. Bọn họ như nhìn thấy hai chữ “gia thất” lơ lửng trên không trung, còn có một mũi tên, đánh dấu hỏi chấm chỉ về phía Doanh Tân... Mà hắn mới vừa nói ra yêu cầu nàng hôn mình một cái, hầu như tất cả mọi người đều len lén liếc về phía đó, không biết mình có được chứng kiến cảnh hôn nóng bỏng trước mặt mọi người hay không. Lúc này Lạc Tử Dạ cũng không nói được lời nào, nhìn gương mặt có một không hai trong thiên hạ của Doanh Tần, bất lực hỏi một câu: “Ngươi nghiêm túc đấy à?” “Ngươi nói xem?” Hắn nhếch mày, bỗng nhiên đến8gần Lạc Tử Dạ hơn mấy phấn. Gương mặt đó vẫn xinh đẹp như vậy, vẫn khiến người ta phải nín thở, nhưng không biết tại sao, Lạc Tử Dạ bỗng nhiên cảm giác được một luồng sát khí truyền ra từ trên người hắn,
Lạc Tử Dạ cau mày, không nói gì hết.
Mà một giây sau, hắn thấy nàng cau mày nhìn mình không nói lời nào, bỗng nhiên chậm rãi mỉm cười nói: “Chỉ đùa chút thôi, Tiểu Dạ Nhi đừng để ý. Cuốn sổ đã bị ngâm trong nước Vô Ngân, không có bất kỳ thứ gì có thể khiến cho chữ trên đó hiện hình, ít nhất đã trăm ngàn năm nay không thấy ai nói thứ này có thể giải, cho nên cuốn sổ xuất hiện ở đây, thực ra9cũng chỉ là đồ bỏ đi mà thôi!” Hắn nói xong, cặp mắt đào hoa tà mị kia rất dửng dưng, điều này có thể khiến người ta biết được, lời hắn nói là thật. Sau khi nói xong lời này, cũng không biết vì cớ gì mà hắn lạnh lùng liếc Lạc Tử Dạ một cái, xoay người đi. Chỉ cần nhìn dáng vẻ như vậy đã biết hình như hắn đã tức giận! Lạc Tử Dạ nhìn bóng lưng hắn với vẻ cô cùng khó hiểu, không biết hắn có chỗ nào không thoải mái hay sao mà... Vân Tiêu Náo nghe xong lời này, thất vọng cụp mắt xuống. Trong chốc lát nước mắt đã lưng tròng, không ngờ mình cố gắng lâu như vậy, cuối cùng vẫn chẳng có tác2dụng gì? Những nàng đã nhanh chóng cổ vũ chính mình, xoay người định dị: “Thái tử, ta quay về suy nghĩ rồi tìm thêm, nếu có tin tức gì, sẽ lập tức báo cho ngài!”
Lạc Tử Dạ gật đầu, đưa cuốn sổ ghi chép cho nàng. Nàng lắc lắc đầu: “Ngài cứ cầm đi, dù sao thì cũng chẳng có ích gì cho ta!” Nói xong lời này, nàng chạy như bay về phủ Thừa tướng, định quay về tiếp tục lục tìm. Lạc Tử Dạ nhìn bóng lưng của nàng một hồi, cũng đang suy nghĩ chuyện này phải làm như thế nào. Nhưng bỗng nhiên nàng thấy chỗ đầu gối của mình phát đau, đó là chỗ bị Võ Tu Hoàng đả thương vẫn còn chưa bôi thuốc, nàng cụp mắt2xuống, đi về bôi thuốc đã, sau đó nghĩ xem tiếp theo nên xử lý như thế nào! Lạc Tử Dạ trở về phòng, đuổi người hầu ra ngoài. Nàng xé gấu quần ra, định bôi thuốc. Đúng lúc này, một tiếng “cót két” vang lên, cửa bị đẩy ra. Nàng hơi sững lại, là Doanh Tần. Hắn chỉ mặc quần áo mỏng, bên ngoài khoác cẩm bào, vạt áo khẽ bay lên, có thể nhìn thấy chút cảnh xuân bên trong.
Nàng đột nhiên cảm thấy máu mũi mình có hơi... Lạc Tử Dạ lau lau lỗ mũi, hỏi hắn: “Ngươi tới đây làm gì?” Tại sao không có ai thông báo? Yêu nghiệt kia cong môi cười một tiếng, chậm rãi tiến lên, bắt đầu cởi áo, Hắn cười nói: “Tới làm gì ư? Vi phu tới, đương nhiên là để thực hiện nghĩa vụ của nam sủng!”