Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung



Đầu ngón tay thon dài vẫn còn đang quấn quanh đai lưng, con người đào hoa vốn ẩn chứa sự ác độc, giờ phút này đã nhạt đi phần nào, thay vào đó là chút ấm áp, hắn hỏi: “Có chuyện gì tìm người giúp, người đều đồng ý sao?”

Tiểu Dạ Nhi của hắn không phải là người thích xen vào chuyện của người khác

Nhưng dáng vẻ bây giờ rõ ràng là dù hắn có chuyện gì, nàng đều sẽ đồng ý giúp! Hẳn hỏi như vậy, cũng tương đương với Lạc Tử Dạ đã chắc chắn dự đoán của mình

Nàng nhướng mày nhìn hắn rồi cười một tiếng, gật đầu nói: “Gia là một người rất coi trọng nghĩa khí, lần trước ngươi cứu gia ra khỏi thiên lao, nếu như bị người ta phát hiện thì2ngươi cũng chết chắc, nhưng người vẫn giúp

Cho nên bây giờ người có chuyện gì, sao gia có thể không giúp chứ? Nhưng mà nghiêm trọng đến nỗi người phải tìm đến đây hiến thân, chắc cũng là chuyện khó khăn lắm? Nào, nói ta nghe xem!”.

“Vào nơi dầu sôi lửa bỏng, cũng không chối từ?” Cặp mắt đào hoa tà mị của hắn hơi nhếch lên, nhìn nàng khẽ cười.


Nụ cười này xinh đẹp rực rỡ, khiến Lạc Tử Dạ ngẩn ngơ trong chốc lát

Nàng thầm than thở trong lòng, chỉ bằng gương mặt như vậy của Doanh Tần, giống như lúc lần đầu gặp nhau, hắn đã từng nói có rất nhiều người sẵn lòng giúp hắn ngăn cản cái chết, nguyện ý vì hắn mà lao vào nơi dầu sôi lửa bỏng

Thế mà lúc này9hắn lại chạy tới đây hiển thân, mười phần thì có tám chín phần là chuyện nguy hiểm đến tính mạng!

Nhưng mà, cuối cùng nàng vẫn nói: “Vào nơi dầu sôi lửa bỏng, không chối từ!”.

Nàng nói xong, sắc mặt Doanh Tần bỗng trầm xuống một hồi, hơi thở mê người như hương thơm cây anh túc thoang thoảng trong không trung

Nhưng lát sau, giọng nói êm tại được đè thấp xuống, tăng thêm mấy phần nghiêm túc: “Vậy, nếu như không có chuyện thiên lao lúc trước thì sao? Nếu như người chưa từng vào thiên lao, ta chưa từng giúp ngươi, quan hệ của ta và ngươi vẫn chỉ có thể xét theo tối hôm ta giao đấu với Phượng Vô Trù


Như vậy nếu ta có chuyện nhờ người giúp, ngươi có đồng ý hay không?”

Hắn6muốn biết, có phải là bởi vì trước đó mình đã giúp Lạc Tử Dạ nên y mới đồng ý giúp mình bất cứ chuyện gì, thậm chí vào nơi dầu sôi lửa bỏng cũng không chối từ

Hắn vừa dứt lời liền vươn tay lấy lọ thuốc ở trong tay Lạc Tử Dạ

Động tác của hắn rất nhẹ nhàng, Lạc Tử Dạ tức giận đến nỗi xù lông ở trong phủ đệ của Phượng Vô Trù cả nửa ngày mà lúc này cũng đã bình tĩnh lại, cho nên hắn muốn lấy thuốc, nàng cũng không nói gì, cứ để cho hắn lấy.

Ngón tay hắn lướt qua, thẩm ít thuốc mỡ, thoa lên cho nàng

Mà Lạc Tử Dạ cũng im lặng không đáp lại lời hắn, yên lặng được một lúc, nàng mới mở miệng nói: “Ngươi muốn0nghe ta nói thật, hay là nói dối?” Nàng vừa hỏi xong, đôi mắt đào hoa của hắn khẽ híp lại, động tác thoa thuốc lên chỗ đau càng thêm nhẹ nhàng

Hắn không cần suy nghĩ, trực tiếp mở miệng trả lời: “Nói thật, nói dối, đều muốn nghe!” Lạc Tử Dạ sờ sờ lỗ mũi rồi nói: “Vậy cũng được, ta đều nói cho ngươi! Nói dối hả, chính là có người đẹp như vậy nhờ giúp, gia lại là người ham mê sắc đẹp, ta thật sự tình nguyện sống vì ngươi, chết vì ngươi, tính mạng cũng không còn đáng giá nữa, cái gì ta cũng sẽ làm! Nhưng mà nói thật..

Nói thật, có lẽ ta vẫn sẽ giúp người, cũng giống như ta tình nguyện đi tìm đá quý cho ngươi, nếu như người7cần, ta cũng tình nguyện ra biển xin thuốc cho người, nhưng chắc chắn ta sẽ không giống như bây giờ, người bảo ta giúp người chuyện gì ta cũng chẳng hỏi mà cứ dồng ý luôn, thậm chí là tình nguyện vào nơi dầu sôi lửa bỏng!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận