Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung



Hai người bọn họ chợt hiểu ra rồi bật cười, bởi vì lời nói và hành động của bọn họ trong ngày hôm đó đã thành công lấy được lòng tin của Thái Tử

Tiếp đó, Lạc Tử Dạ lại nói: “Còn về những người tình nguyện ở lại hôm đó, không phải là bản Thái tử không tin tưởng bọn họ, nếu không thì gia sẽ chẳng có ý định cho bọn họ dùng vũ khí của ta

Tuy nhiên, hai người các ngươi có dũng có mưu, vì vậy gia mới nói cho các ngươi biết những chuyện này, bởi vì gia không hề lo lắng các ngươi sẽ bị người ta dụ dỗ mọi tin, hoặc là truyền tin ra ngoài.”

“Điện hạ đã tin tưởng chúng ta như vậy, đương nhiên chúng ta2sẽ cực kỳ cẩn thận trong chuyện này, nhất định sẽ không gây phiền phức cho Thái tử, cũng tuyệt đối không để lộ một chút tin tức nào

Xin Thái tử cứ yên tâm!” Thượng Quan Ngự nói

Tiêu Sơ Cuồng cũng gật đầu, vẻ mặt càng thêm nghiêm túc.

Sau đó, Lạc Tử Dạ nói: “Được rồi, vậy chuyện này cứ quyết định như vậy nhé! Các ngươi chuẩn bị đi, trước hết phải chọn người đã

Còn vấn đề tiền bạc, gia sẽ nghĩ cách!” Không có tiền thật là đau trứng mà! Nhưng cũng may là ngày mai nàng có thể nói là mình đã chiêu binh xong xuôi rồi, xin phụ hoàng cung cấp quân hưởng(*)


Sau đó nàng sẽ dùng tạm số tiền đó trước, hai bên tiết kiệm một chút, đợi đến9khi nàng nhận bổng lộc là ổn thôi!

(*) Quân hưởng: bổng lộc và lương thực của quân đội

Lạc Tử Dạ dự định như vậy

Nhưng Tiêu Sơ Cuồng và Thượng Quan Ngự không biết tính toán này của nàng

Sau khi nghe xong mệnh lệnh của nàng, bọn họ lập tức gật đầu rồi lui xuống

Sau khi bọn họ rời đi, Lạc Tử Dạ ngáp một cái

Đã mấy ngày nay nàng chưa được ngủ ngon, thực sự là mệt chết đi được

Nàng định trở về phòng nghỉ ngơi, nhưng đi được nửa đường thì chợt nhớ tới dáng vẻ quyến rũ của tên yêu nghiệt Doanh Tân trước khi mình ra ngoài

Không biết bây giờ hắn đã trở về chưa, hay vẫn còn đang đợi trong tẩm cung của nàng nữa

Nàng nuốt một ngụm nước miếng

Nểu6Doanh Tần vẫn còn đang đợi trong tẩm cung của nàng, vậy thì sau khi nàng trở lại mà nhìn thấy hắn sẽ khó kiềm chế lắm đây! Nhưng mà bây giờ nàng còn chưa nảy sinh thứ tình cảm kia với Doanh Tần..

Trong đầu nàng lại xuất hiện hai người tí hon.

Một người nói: “Mặc kệ có tình cảm hay không, cứ đè tiểu thụ đó ra trước đã rồi tỉnh sau! Cả đời này, liệu rằng ngươi có bao nhiêu cơ hội được anh chàng đẹp trai nhất thế gian hiển thân chứ?”

Người tí hon còn lại cũng nói: “Nó nói đúng đó!” Không phải nên tranh cãi dữ dội, mỗi người một ý kiến sao?? Mặc dù hai người tí hon đã thống nhất ý kiến như vậy, nhưng Lạc Tử0Dạ vẫn đứng vững trước của một hồi lâu, sau đó xoay người rời đi

Nàng không trở về phòng mình nữa mà bảo Lộ Nhi và Đáp Đáp thu dọn cho mình một gian phòng khác để nghỉ ngơi


Nếu nàng đã biết rõ bản thân háo sắc, sau khi vào phòng rất có thể sẽ xảy ra chuyện, vậy thì không vào nữa là được rồi

Nhất là nàng không biết liệu Phượng Vô Trù đã biết giới tính thật của mình hay chưa, cho nên lúc này nàng làm sao dám đi trêu chọc Doanh Tần nữa!

Mà sự thật là Doanh Tần vẫn ở lại tẩm cung của Lạc Tử Dạ, không hề rời đi.

Sau khi Thanh Thành bẩm báo chuyện Lạc Tử Dạ đổi sang một căn phòng khác, chân mày Doanh Tần7hơi nhếch lên.

Thanh Thành là người biết nhìn sắc mặt, cũng biết nhìn người, vì vậy gã có thể lang máng đoán được tại sao Lạc Tử Dạ không về đây

Gã liếc nhìn công tử nhà mình lên tiếng: “Công tử, thuộc họ nghĩ rằng Thái tử sợ vào trong này rồi sẽ không chịu nổi mê hoặc mà làm chút chuyện gì đó

Thuộc hạ đoán rằng Thái tử cảm thấy mình còn chưa nghĩ kỹ, cũng chưa chuẩn bị sẵn sàng nên đành dứt khoát không tới đây luôn!” Có thể nói, những lời này đã nói trúng một phần tâm trạng hiện giờ của Lạc Tử Dạ

Bởi vì nàng chưa chuẩn bị tốt tinh thần để tiếp nhận tình cảm của ai, cũng chưa chuẩn bị tốt tinh thần để đối phó với những chuyện kiểu này

Đối với trai đẹp, nàng nhìn một chút, sờ một chút là được rồi, chứ nàng chưa có quyết tấm làm thật đầu!

Nghe Thanh Thanh nói xong, Doanh Tân gật đầu.


Hắn hơi nhếch môi, nở một nụ cười xinh đẹp động lòng người

Sau đó, hắn sửa sang lại vạt áo, nhẹ nhàng cất lời: “Chẳng phải là cái tên Phương Vô Trù không biết xấu hổ kia cũng không được Tiểu Dạ Nhi lấy thân báo đáp sao? Bản công tử không vội!”

Thanh Thành lẳng lặng nhìn trời

Đột nhiên, sắc mặt Doanh Tần trở nên nghiêm túc, hắn mở miệng nói: “Hiện tại người kia thế nào rồi?” “A...” Thanh Thành ấp a ấp úng một hồi mới đáp lời, “Cũng không có gì người kia chỉ truyền tin, hy vọng ngài giết Minh Dận Thanh, giải quyết phiền toái này giúp hắn

Công tử, nói thật lòng, thuộc hạ cảm thấy ngài dung túng hắn quá rồi!”

Doanh Tần nghe Thanh Thanh nói vậy, lập tức cụp mắt xuống

Người đẹp rủ mắt quả là hình ảnh khiến cho trái tim người ta rung động

Hắn thở dài: “Không dung túng thì ta còn có thể làm gì đây? Nếu thật sự giết Minh Dân Thanh rồi, thì hắn sẽ càng thêm coi trời bằng vung!”

Thanh Thành đưa mắt nhìn chủ nhân nhà mình, có một câu mà gã nghẹn trong lòng từ rất lâu rồi, cuối cùng lúc này cũng nói ra: “Công tử, mấy năm nay ngài đã nghĩ cho người khác, làm cho người khác quá nhiều, đã chuộc đủ tội rồi! Ngài hãy nghĩ cho chính mình đi! Thuộc hạ chỉ nói thế thôi, có nghe hay không là do công tử quyết định!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận