Thế mà Nhiếp chính vương điện hạ nghe xong lời này chỉ cúi đầu xuống, đôi mắt ma quỷ chiếu thẳng nàng và khóa chặt vào cặp mắt đào hoa của nàng, ngắm nhìn dáng vẻ đáng thương của nàng
Sau một hồi lâu, hắn mới cười nhạt, trầm giọng từ chối: “Không được!” Lạc Tử Dạ: “...” Nàng biết ngay mà..
Nàng đang định mở miệng nói gì đó để xin hắn rủ lòng thương, cứu vãn tình hình, nhưng hắn đã nhanh chóng nói tiếp: “Lạc Tử Dạ, người phải nhớ rằng Cô và người đã thỏa thuận điều kiện gì?” Mặc dù dáng vẻ đáng thương của nàng làm cho hắn mềm lòng, nhưng nghĩ tới bản mặt đáng ghét của tên Doanh Tần kia là hắn lại giấu đi vẻ mềm lòng này, giọng nói cũng trở nên kiên định
Khóe miệng Lạc Tử2Dạ hơi run rẩy, đương nhiên là nàng nhở cái điều kiện kia rồi
Hắn bảo nàng đuối Doanh Tần đi thì hắn mới trả tiền lại cho nàng, thậm chí còn trả gấp hai, gấp ba, gấp mười lần cũng được luôn, nhưng nếu nàng không làm theo thì đừng hòng hắn trả!
Nàng hung dữ trừng mắt nhìn hắn một lúc lâu rồi cắn răng nghiến lợi, nghiêng đầu nhìn Đại Lý Tự khanh bên cạnh, mở miệng hỏi: “Đại Lý Tự khanh, cưỡng đoạt tài sản của người khác là phạm tội gì? Hẳn là phải lập tức bắt kẻ đó trả lại có đúng không?” Lạc Tử Dạ nói xong, mọi người ở đây đều nhớ lại câu nói lúc nãy của nàng, chính là cái câu “Tiểu Thối Thổi à, người trả lại tiền cho ta có được không?” Đoán sơ sơ9cũng hiểu được đại khái đã xảy ra chuyện gì
Nói đến cùng, tình hình hiện tại có vẻ bất thường, bọn họ không dám xen vào chuyện của hai vị này
Tuy nhiên, bản tính đã thôi thúc họ bất chấp tất cả
Đại Lý Tự khanh nhìn chằm chằm Lạc Tử Dạ một lát rồi mới lên tiếng: “Thưa Thái tử, căn cứ vào pháp lệnh, nếu có người chiếm đoạt tài sản riêng của người khác thì phải lập tức hoàn trả lại ngay
Ngoài ra, trong trường hợp nghiêm trọng thì người đó phải bồi thường, thậm chí là bị phạt! Nhưng mà...”
Đại Lý Tự thiếu khanh bày ra dáng vẻ cương trực tiếp lời: “Nhưng mà Thái tử phải đưa ra bằng chứng có hiệu lực chứng minh những tài sản kia là của ngài thì mới được pháp luật bảo vệ!” Căn cứ6vào pháp luật chính là thế đó!
Lạc Tử Dạ khẽ nhíu mày
Nàng thế mà lại tự tìm đường chết giữa bao nhiêu là người như vậy, hỏi Đại Lý Tự khanh có thể xử lý chuyện này hay không ngay trước mặt Phượng Vô Trù
Tất nhiên nàng làm thế sẽ chọc giận Phượng Vô Trù, nàng đã sớm nghĩ tới điều này rồi, nên hiện giờ dù nàng có nghĩ gì cũng chỉ dám len lén nghĩ trong đầu thôi, chứ không dám ngẩng đầu nhìn hắn.
Về phần chứng cứ chứng minh những tài sản kia là của nàng ấy à, nàng thậm chí còn không biết chúng được cất ở chỗ nào trong phủ của hắn thì nói chi đến chuyện chứng minh chúng là của mình? Vào lúc này, hắn sẽ không lấy những tài sản đó ra cho người ta kiểm tra0để người ta phán quyết tài sản rốt cuộc là của ai đâu!
Trong lúc nàng vẫn còn đang buồn bực, Đại Lý Tự khanh lại tiếp tục lên tiếng: “Nếu Thái tử không có chứng cứ chứng minh tài sản là của ngài, vậy thì lão thần đành bó tay! Ngoài chứng cử chứng minh tài sản là của mình ra, Thái tử còn phải có nhân chứng, vật chứng chứng minh những thứ này chuyển đến phủ Nhiếp chính vương như thế nào, chứng minh những thứ này không phải là giao dịch ngầm giữa ngài và Nhiếp chính vương điện hạ...”
Đại Lý Tự khanh dông dài lải nhải nói rất nhiều, nhưng tóm lại chính là Lạc Tử Dạ không đưa chứng cứ ra thì ông đây không thể giải quyết chuyện này được.
Sau khi nói xong, Đại Lý Tự khanh đưa mắt7nhìn sắc mặt Lạc Tử Dạ, thấy nàng có vẻ như không thể đưa ra chứng cứ, bọn họ đều thở phào nhẹ nhõm trong lòng
May quá! May là Thái tử không có chứng cứ chứng minh quyển sở hữu tài sản, như vậy thì bọn họ sẽ không bị liên lụy vào chuyện này, công khai đối đầu với Nhiếp chính vương!