Hắn nhìn chằm chằm Lạc Tử Dạ một hồi lâu, tới khi nàng chảy mồ hôi lạnh ướt cả lưng hắn mới vươn tay ra.
Hẳn nhẹ nhàng vuốt những sợi tóc trước ngực của nàng, cười lạnh một tiếng rồi cao giọng nói: “Nửa đêm nửa hôm mà tên Doanh Tần đó còn dám dụ dỗ ngươi, đúng là tên hồ ly tinh trời sinh phóng túng! Xem ra trước đây Cô đã dung túng hắn ta quá rồi, để cho hắn ta mơ mộng hão huyền, muốn chia rẽ hai chúng ta
Lạc Tử Dạ, ngươi nghĩ xem Cô nên đối phó hắn ta như thế nào?”.
Thật ra Lạc Tử Dạ rất muốn nói rằng ngươi muốn đổi phó hắn ta thế nào thì người tự đi mà làm, người hỏi2ông đây để làm méo gì! Nhưng mà nàng cảm nhận được cảm xúc của hắn không bình thường, cho nên nàng không dám chọc giận hắn thật.
Vì thế nàng vô cùng phối hợp mà đưa ra ý kiến của mình, nhỏ giọng hỏi: “Đánh một trận?” Đánh một trận cũng được, nhưng tuyệt đối đừng đánh chết người ta nha
Thật ra trong lòng nàng cảm thấy rất khó hiểu, rõ ràng đây là thù riêng giữa Doanh Tần và Phượng Vô Trù, vì sao lúc nào cũng lấy nàng ra làm đề tài để tranh chấp thể
Giống như là mỗi lần bọn họ đánh nhau đều là vì nàng vậy, nhỉ? Thêm nữa là những câu khác của Phượng Vô Trù không có vấn đề gì, nhưng câu “tên hồ9ly tinh trời sinh phóng túng” rốt cuộc có ý gì vậy hả! Sau khi nàng nói ra ba chữ “đánh một trận” xong.
Hắn chợt nheo đôi mắt ma quỷ lại, hiển nhiên là không hài lòng với ba chữ nàng vừa nói
Theo hắn thấy thì chỉ đánh Doanh Tần một trận không thể bớt giận được! Đặc biệt là thái độ của Lạc Tử Dạ giống như đang bao che cho Doanh Tần vậy, như là sợ mình sẽ làm gì xấu với hắn ta, điều này làm cho hắn càng không vui!
Thấy hắn rõ ràng không hài lòng, Lạc Tử Dạ nhanh chóng thử bổ sung thêm một câu nữa: “Đá một trận nữa” Nàng nói đá một trận tất nhiên là gợi ý cách dạy dỗ Doanh Tần,6nàng cũng biết rõ dù mình có nói hay không thì Phượng Vô Trù cũng sẽ ra ngoài đánh nhau với Doanh Tần như thường
Cuối cùng ai dạy dỗ ai là chuyện của bọn họ, liên quan quái gì tới nàng.
Nhưng mà nói thật ra thì nàng cũng muốn đá Doanh Tần một trận lắm, mượn hắn ta tiển mà hắn ta không cho, khó khăn lắm bản thân mới vào được phủ Nhiếp chính vương, dùng mọi cách thuyết phục Phượng Vô Trù để lấy lại bạc, rõ ràng sắp đòi được rồi, kết quả Doanh Tẩn lại phá hỏng lần nữa
Nếu hắn ta chọc giận Phượng Vô Trù tới mức không chịu trả tiền cho nàng nữa thì phải làm sao?
Phượng Vô Trù nhìn thấy ánh mắt Lạc Tử0Dạ nhìn mình từ mang ý thăm dò cẩn thận dần biến thành bất mãn, đương nhiên là hắn biết nàng đang bất mãn với Doanh Tần
Điều này làm cho hắn rất hài lòng, cho nên hắn đứng lên và nói: “Cô đi ra trừng trị cái tên để tiện lắm mồm kia, ngươi không được đi ra đâu đấy!”
Tên để tiện lắm mồm? Môi Lạc Tử Dạ giật bắn lên! Cuối cùng nàng cũng hiểu được vì sao Phượng Vô Trù và Doanh Tẩn lại trở thành kẻ thù sống chết không có nhau rồi, ngay cả biệt danh mà hai người lén đặt hay đặt trước mặt nhau cũng đa dạng tới mức như vậy rồi cơ mà! Hơn nữa những biệt danh này, cái nào cái nấy vô7cùng châm chọc, không hề dễ nghe chút nào
“Không được! Gia phải đi ra ngoài, hắn ta nói bậy bạ như vậy...” Trong lòng Lạc Tử Dạ cũng muốn sụp đổ lắm, tuy là nàng không để ý danh tiếng của mình nhưng nàng có quan tâm tới thể diện của mình đó! Doanh Tần nói như thế rõ ràng là có ý nói Phượng Vô Trù ép bức năng, nhưng mà dù nghe từ góc độ nào thì lời nói của hắn ta cũng khiến người ngoài nghĩ rằng Phượng Vô Trù đang đè nàng theo-nghĩa-đen, đúng không?
Như vậy thì tin đồn này sẽ nghiêng về một bên rồi truyền khắp cả kinh thành, ai cũng sẽ cho rằng Phượng Vô Trù là công, nàng là thụ! Người vừa thích thể diện vừa thích làm màu như nàng, làm sao chịu cho bản thân trở thành tiểu thụ được? Nàng rõ ràng là tổng công mới đúng!