Cô gái kia nghe xong, lập tức nhận lệnh: “Vâng! Thuộc hạ sẽ đi thông báo ngay!”.
Vẻ mặt Lạc Tử Dạ thoắt cái trở nên nhăn nhó
Nàng liếc xéo Võ Tu Hoàng, mở miệng mỉa mai: “Người ta tới tìm ông mà ông lại bảo người ta chờ vài ngày
Dẫu sao ông cũng là Hoàng đế, thế mà một chút lễ phép cơ bản cũng không có!”
Nàng còn tưởng là ông ta sẽ đi gặp bạn, nhân cơ hội đó nàng có thể chạy trốn luôn! Võ Tu Hoàng đã mong đợi đồ tôn tới thăm mình từ rất lâu rồi, lúc này tâm trạng ống cực kỳ phấn khởi
Vì vậy, thấy Lạc Tử Dạ mỉa mai như thế, ông cũng chẳng thèm giận, chỉ liếc mắt nhìn nàng, cợt2nhả nói: “Ngươi cũng nói rồi đó, ông đây là Hoàng đế mà! Hoàng để bảo người ta chờ một chút thì có sao đâu?” Ở thì đúng là thế!
Hoàng đế có thể bắt người ta chờ mình.
Nhưng như thế thì Lạc Tử Dạ sẽ khó có thể nhân cơ hội chạy trốn! Nàng cực kỳ không vui, đưa mắt nhìn Võ Tu Hoàng chằm chằm: “Ông định giam giữ ông đây mấy ngày? Ông đã chuẩn bị thức ăn chưa? Có thịt cá không? Cả đổ dùng tắm rửa nữa, nhất là dầu gội đầu ấy! Mà ông biết dầu gội là gì không
Mà thôi, không nói cái này
Ông phải biết là ba ngày không gội đầu thì tóc sẽ bóng nhẫy, dù có làm thế nào cũng không9sạch sẽ nổi đâu! Gia là một người ưa sạch sẽ, ông đừng có mà liên lụy đến gia, biến gia thành Hoàng thái tử đầu tóc bóng nhẫy! Võ Tu Hoàng: “..
Nhìn người giống kẻ ưa sạch sẽ lắm chắc?”
Hiện giờ Lạc Tử Dạ dạng tùy tiện nằm nhoài trên mặt đất, trên người dính toàn bùn đất và đủ thứ linh tinh, trong miệng ngậm cỏ đuôi chó, cứ ngậm hết ngọn này đến ngọn khác
Võ Tu Hoàng nàng nhìn từ đầu đến chân, thật sự là không nhìn ra chỗ nào dính dáng đến hai chữ “sạch sẽ” cả!
Đương nhiên là Lạc Tử Dạ cũng tự ý thức được hình như là vẻ ngoài của mình lúc này không được sạch sẽ cho lắm
Nàng tự ngắm mình6một lát, sau đó liếc xéo Võ Tu Hoàng: “Ông phải biết rằng có một số người tỏ ra ưa sạch sẽ chỉ để lừa dối người khác và làm ra vẻ mà thôi
Còn một số người khác thì tuy là nhìn bề ngoài thì không thấy được, nhưng bản năng ưa sạch sẽ và thói quen giữ vệ sinh đều được giấu ở trong lòng
Gia chính là kiểu người như vậy đó, ông không biết hả?”
Võ Tu Hoàng nhìn nàng chằm chằm cả buổi, cuối cùng mới sở mũi, mở lời: “Ông đây thừa nhận là Trường Giang sóng sau đè sóng trước, núi cao còn có núi cao hơn.” Nếu so về sự vô sỉ và mặt dày không biết xấu hổ thì ông phải thừa nhận là0mình không bằng thằng nhãi Lạc Tử Dạ này.
Ông không muốn dài dòng với Lạc Tử Dạ nữa, thế là đành phải nằm dưới tàng cây, gối hai tay sau gáy, chầm chậm cất lời: “Không có thịt cá nhưng có mấy cái bánh màn thầu và bánh ngô hấp, ăn hay không tùy ngươi! Nếu ngươi không ăn mà bị chết đói thì đừng có trách ông đây!” Ông thật sự không hiểu nổi tại sao một người cũng coi như đúng đắn nghiêm túc như Lạc Túc Phong lại sinh ra một tên Lạc Tử Dạ xấu xa mặt dày, vô sỉ vô lại đến vậy!
Bánh bao chay và bánh ngô hấp?
Khóe miệng Lạc Tử Dạ khẽ run rẩy, Gần đây đang đã phải ăn rau dại cầm7bữa, giờ lại sắp phải đi theo con đường ăn chay luôn! Thế chẳng phải là đang hố nhau sao? Nàng khẽ “hừ” một tiếng, liếc nhìn Võ Tu Hoàng: “Được lắm, bánh màn thầu và bánh ngô hấp
Chờ tới lúc ông đây rời khỏi nơi này, ông đây sẽ rêu rao khắp nơi rằng Hoàng đế Long Chiều Võ Tu Hoàng là một kẻ biến thái, thích lấy dây tự treo mình lên, lại còn đe dọa người bị ông ta bắt cóc phải nhỏ sáp nến lên người ông ta nữa!”
Nàng nói xong, cũng gối hai tay sau gáy, tư thế kia còn ung dung hơn cả Võ Tu Hoàng
Gần như trong khoảnh khắc đó, Võ Tu Hoàng tức giận đến nỗi sắc mặt biến đổi! Ông ta ngồi bật dậy như cá chép nhảy trên mặt nước, một tay chỉ thẳng vào Lạc Tử Dạ: “Ngươi!”