Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung



""/ Hắn cau mày, cụp mắt nhìn xuống, cảm thấy không được ổn lắm

Nàng rất biết cách khiến hắn dễ dàng thỏa hiệp, mà hắn đã biết rõ vấn đề của mình nằm ở đâu, nhưng lại hoàn toàn không thể khống chế được bản thân

Dưới tình huống không thể khống chế được bản thân, đương nhiên rất khó khiến hắn thấy vui lòng!

Mà Lạc Tử Dạ lúc này cũng thấy buồn bực

Cái tên Phượng Vô Trù này, hình như cực dễ dính chiêu này của nàng

Chẳng lẽ, hắn thật sự có ý với nàng, giống như lúc trước hắn đã thể hiện sao? Ý nghĩ này vừa xuất hiện, Lạc Tử Dạ bỗng nhiên cảm thấy đầu óc mình tê dại

Nàng vẫn chưa sắp xếp rõ2ràng mọi chuyện, Nhiếp chính vương điện hạ đã ôm nàng đứng dậy

Cơn đau như muốn phá tan cơ thể hồi nãy, lúc này rốt cuộc cũng đã đỡ hơn, cho nên vẻ mặt của hắn bây giờ cũng coi là tương đối bình tĩnh! Hắn cúi đầu liếc nàng một cái, trầm giọng nói: “Chỉ lần này!” Đầu tiên nàng hơi sững sờ, chỉ lần này? Lần này cái gì? Sau khi kịp phản ứng lại, nàng nhướng mày nhìn về phía hắn, ngây ngốc nói: “Người đồng ý sao?”

Đồng ý giả bệnh để giúp nàng lừa gạt Long Ngạo Địch, nhưng chỉ lần này, không thể có lần sau? “Ừ!” Hắn không đồng ý, thì còn có thể thể nào chứ? Dường như vật9nhỏ trong lòng đã mò được tử huyệt của hắn, đâm một cái tất trúng! Khiển hắn hoàn toàn không có cách nào chối từ

“Được rồi!” Hắn đồng ý rồi, tâm trạng Lạc Tử Dạ lập tức tốt lên

Nàng rời khỏi ngực hắn, cũng không tiếp tục la hét đòi hắn “nhặt xà phòng” nữa mà cười híp mắt nói: “Nếu đã như vậy, thì ta về trước đây

Còn phải chuẩn bị cho việc tiếp ứng cho Vân thừa tướng vào ngày mai nữa! Còn cổ độc trên người ta, ngươi chắc chắn có cách tìm được thuốc giải, không cần ta phải tốn công sức sao?”

Mặc dù không muốn để nàng đi, nhưng bây giờ hắn phải điều tức nội lực, vì vậy khi nghe6nàng nói mình phải trở về, hắn cũng không có ý định ngăn lại

Mà sau khi nghe được câu hỏi phía sau của nàng, hắn gật đầu: “Cô chắc chắn, ngươi không cần bận tâm!” “Vậy thì cám ơn người nhé!” Dù sao thì việc nàng tìm hắn giúp đỡ và tiếp nhận sự trợ giúp của hắn cũng không phải lần một lần hai, lần này Lạc Tử Dạ cũng lười câu nệ với hắn

Nàng nói xong câu này thì định rời đi, lúc ngoảnh đầu nhìn lại thấy hắn vẫn đang nhìn mình chằm chằm.

Nàng cười một tiếng, nghiêng đầu vỗ vỗ vai hắn, mở miệng rồi nói: “Tiểu Thổi Thổi à, sắc trời không còn sớm nữa, sau khi ta đi rồi ngươi0cũng nên nghỉ ngơi sớm đi! Trong tất cả đám bạn của ta, có ngươi là lớn tuổi nhất, ngươi cũng nên học tập cách chăm sóc cơ thể của mình đi

Mỗi ngày đi ngủ sớm chút thì cơ thể mới khỏe mạnh được, biết chưa? Càng lớn tuổi thì càng phải chú ý đến vấn đề dưỡng sinh...”

Vì để bày tỏ sự quan tâm của mình, nàng cứ ba hoa một trang như vậy.

Diêm Liệt ở ngoài cửa nghe vậy mà trong lòng thấy run sợ! Hắn rất muốn đi vào ngắt lời Thái tử, sau đó lập tức đẩy y ra khỏi đại điện, hắn thật sự không hiểu rốt cuộc hôm nay dây thần kinh nào của Thái tử đã bị chập, sao7cứ phải nhắc đi nhắc lại cái vấn đề này

Phải biết, hiện giờ thứ mà Vương kiêng kỵ nhất chính là vấn đề tuổi tác của chính mình đấy!

Nhất là trước đó không bao lâu, Vương vừa mới bị tình địch cười nhạo là lớn tuổi hơn đối phương.

Thế mà lúc này Thái tử còn cố ý nhắc nhở Vương chuyện này nữa! Mà Nhiếp chính vương điện hạ thấy Lạc Tử Dạ nói nghiêm túc như vậy, gương mặt điển trai có thể so với ma thẩn càng ngày càng tối sầm xuống

Nhìn sắc mặt kia, giống như hận không thể trực tiếp chặn miệng của Lạc Tử Dạ lại! Hắn đang định dùng một vài biện pháp đặc biệt để ngăn lại cái miệng kia.

Đúng lúc Lạc Tử Dạ cảm thấy mình đã bày tỏ quan tâm đã đủ rồi, thế nên nàng cười nói: “Những kể ra, ngươi cũng coi là đã gần ba mươi tuổi rồi, mà từ gương mặt này thật sự vẫn không thể nhìn ra tuổi tác đấy! Đẹp trai đến nỗi khiến người người ganh tỵ, còn có chút mùi vị trưởng thành hấp dẫn, thật sự khiến người ta không khỏi hâm mộ!”

Lời này của nàng, thật ra nàng cũng chỉ thuận miệng nói mà thôi.

Đúng hơn thì đây có thể coi như là một cách tâng bốc! Nói đối phương tuy lớn tuổi nhưng trông không già

Thế nhưng, lời này rơi vào tai Nhiếp chính vương điện hạ lại biến thành Lạc Tử Dạ chọc vào nỗi đau tuổi tác của hắn, nhưng lại lo rằng sẽ để tạo thành vết thương trong lòng hắn, cho nên mới an ủi mấy câu!

Thậm chí là hắn còn cảm thấy Lạc Tử Dạ đang đồng cảm với mình

Nhiếp chính vương điện hạ tỏ vẻ, được thông cảm như vậy, thậm chí là bị chê thật khiến người ta nổi nóng! Hắn nhướng mày nhìn về phía Lạc Tử Dạ, con ngươi bí hiểm nhìn nàng chằm chằm, mà dáng vẻ bây giờ của nàng giống như vẫn còn muốn nói tiếp

Hắn đột nhiên gằn giọng ngắt lời: “Lạc Tử Dạ!” “Gì?” Lạc Tử Dạ nhìn về phía hắn, thật ra thì trong lòng cũng hơi buồn bực, vừa nãy hắn vẫn còn tốt lắm mà, sao lúc này sắc mặt lại trở nên khó coi đến vậy? Sau khi nàng nói xong chữ này, hắn lại nhìn nàng hồi lâu, tựa như đang suy nghĩ có nên nói ra hay không, và nên biểu đạt những lời mình muốn nói như thế nào

Suy nghĩ đó khiến hai lông mày hẳn nhăn lại! Bọn họ cứ đối mặt như vậy hồi lâu, mãi đến khi Lạc Tử Dạ cho rằng hắn sẽ không mở miệng nữa thì cuối cùng Phượng Vô Trù cũng chịu lên tiếng

Hắn nhìn Lạc Tử Dạ, dùng giọng nói lạnh lùng trầm thấp mang theo chút do dự, cùng với một tia chút phiền muộn mà chính hắn cũng không nhận ra để hỏi nàng: “Lạc Tử Dạ, ngươi rất để ý đến vấn đề tuổi tác của cô sao?”

“Hả?” Lạc Tử Dạ không biết hắn muốn hỏi gì, sau khi nghe thấy cậu này, nàng bối rối một hồi, sau đó mới trả lời: “Đâu có đâu, ta để ý cái này làm gì?” Tuổi tác của hắn đâu liên quan gì đến nàng, nàng có gì mà phải để ý chứ?

Vừa nghe nàng nói như vậy, chẳng hiểu sao trong lòng hắn bỗng thoải mái hơn nhiều

Cho dù nàng nói để ý thì hắn cũng không thể từ bỏ nàng, nhường nàng cho người khác, nhưng phải chăng hắn vẫn luôn mong nàng sẽ nói mình không để ý:

Sau khi im lặng một hồi, hắn lại suy nghĩ, trầm giọng hỏi nàng một câu: “Độ chênh lệch tuổi tác của bạn đời mà ngươi có thể chấp nhận, là bao nhiêu?” Lạc Tử Dạ ngờ vực nhìn hắn: “Bây giờ ta vẫn chưa nghĩ tới vấn đề này!” Tên Phượng Vô Trù này rốt cuộc bị sao vậy, hình như bắt đầu từ lúc nàng quan tâm đến sức khỏe của hắn thì thái độ và biểu hiện của hắn cứ có gì đó là lạ thì phải.

Lạc Tử Dạ không hiểu, nhưng Diễm Liệt ngoài cửa lại hiểu

Nhìn Vương như vậy rõ là đã có dự định lấy Thái tử về làm Vương phi, cho y một danh phận rồi! Cho nên Vương mới dò hỏi Thái tử trước, hỏi xem y có để ý đến vấn đề tuổi tác của ngài ấy không..

“Trước mắt chưa nghĩ tới, vậy bây giờ nghĩ ngay đi!” Hắn vô cùng dứt khoát, giọng điệu khiến người khác không được nghi ngờ, còn có phần giống như là đang ra lệnh vậy

Buộc nàng phải lập tức đưa ra câu trả lời!

Nàng không biết nói gì, chỉ nhìn hắn một cái: “Độ tuổi chênh lệch, nhiều nhất chắc là bảy tám tuổi nhỉ? Tóm lại không thể vượt quá mười tuổi! Ta cảm thấy nếu chênh lệch đến hơn mười tuổi thì sẽ dễ dàng xuất hiện sự khác biệt giữa hai thế hệ, ngươi thấy sao?”

Con ngươi hắn khẽ đảo

Hắn trầm ngâm lặp lại: “Nhiều nhất bảy tám tuổi, không thể vượt qua quá mười tuổi

Vậy chín tuổi thì sao?” Diêm Liệt bấm đốt ngón tay tính toán thử, Vương hai mươi sáu, Thái tử vừa mới qua mười bảy, tức là cách nhau chín tuổi..

Chẳng thà Vương hỏi thẳng Thái tử có cân nhắc đến Vương hay không luôn đi!

Ấn đường của Lạc Tử Dạ khẽ nảy lên, cạn lời nhìn hắn: “Phượng Vô Trù, hôm nay người làm sao vậy? Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui