Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung



""/ Nếu không thì sao mà hắn có thể đi theo Vương, làm cho cả thiên hạ này đều kinh sợ được? Võ Hạng Dương nhíu mày.

***

Tại phủ Nhiếp chính vương...

Sau hai lượt điều tức, Phượng Vô Trù đã bắt đầu khống chế được hơn phân nửa nội lực đang xáo trộn trong cơ thể

Sau khi lượt điều tức thứ hai hoàn thành, hắn hít vào một hơi!

Ngay lúc này, ngoài cửa sổ vang lên một tiếng “binh”

Hắn mở đôi mắt ma quỷ ra, liếc nhìn vật thể không rõ ở ngoài cửa sổ, vật thể đó chính là Quả gia

Lúc nó bay vào không cẩn thận đụng đầu vào cửa! Nó liếc Phượng Vô Trù một cái rồi dùng giọng nói bén nhọn2của mình nói năng lộn xộn: “Điều tức rồi xong à chủ nhân? Chủ nhân người điều tức xong rồi à?”

Phượng Vô Trù không lên tiếng mà chỉ nhìn nó, gương mặt tuấn tú như thần ma của hắn bắt đầu lộ ra vài phần khó chịu.

Lần điều tức này cần đến ba lượt, mỗi lần hoàn thành một vòng thì sẽ tạm thời mở được nằm giác quan ra

Hiện tại hắn đã hoàn thành hai vòng điều tức rồi, trạng thái cơ thể cũng tốt hơn rất nhiều, chân lực đã khôi phục được hơn một nửa, cũng nhờ thuốc của Mân Việt nên hắn mới đạt được hiệu quả nhanh thế này.

Nhưng mà vẫn còn một vòng điều tức chưa hoàn9thành

Quả Quả nhìn thấy ánh mắt chủ nhân nhìn mình không được tốt lắm, nó cười mỉa vài tiếng rồi cất tiếng nói: “Quả gia không lén trộm đồ ăn vặt vào đây, kẻ lén vào đây trộm đồ ăn vặt không phải Quả gia!” Giấu đầu lòi đuôi

“Ừ, ngươi chẳng ngang nhiên đi vào trộm đồ ăn vặt thôi!” Đôi mắt Phượng Vô Trù toát ra ánh sáng sắc lạnh, hắn nhãn mày, đây là dấu hiệu quen thuộc xuất hiện mỗi khi hắn tức giận.

Quả Quả nuốt nước miếng một cái, trong lòng nó biết mình chạy vào khi chủ nhân đang điều tức là không đúng, nhưng mà nó vừa có tài cao vừa có gan lớn, nó cảm thấy6kỹ thuật bay lượn của mình vô cùng tốt, chỉ cần lúc nó bay vào nhẹ tay nhẹ chân, à nhẹ cánh nhẹ chân một chút thì nhất định sẽ không bị chủ nhân phát hiện đầu

Không ngờ rằng lúc nó bay vào..

Đột nhiên có một con muỗi bay vào mắt nó

Vì thế..

Cuộc đời của một con chim như nó thật là quá bi thương, ngay cả một con muỗi cũng dám ăn hiếp nó

Nó dùng hai cánh ôm đầu, cất cao tiếng nói: “Quả gia, Quả gia nói cho ngươi một bí mật, Quả gia nói một bí mật cho người nghe, ngươi đừng đánh Quả gia!” Nếu Quả gia có thể dùng bí mật để làm điều kiện thì chắc chắn0bí mật này rất đáng giá đối với hắn

Hắn nghiêm túc hỏi: “Bí mật gì?” Quả Quả lập tức nói: “Thằng nhóc Diễm Liệt thỏ để kia dẫn theo rất nhiều người đi ra ngoài, Mân Việt nói cổ độc, cổ độc..

Quả gia nghe không hiểu nhưng mà nghe nói có liên quan đến tên đần độn Lạc Tử Dạ kia đó!” Không biết có phải do Quả Quả sợ bị đánh hay không mà lần này nó nói không sai ngữ pháp chút nào.

Nó vừa nói xong, đôi mắt Phượng Vô Trù lập tức đông lại, trong mắt ngoài việc có ánh sáng màu vàng xẹt qua thì còn mang theo sát ý

Hắn lập tức đứng dậy, hắn tất nhiên không quên7việc cổ độc trên người Lạc Tử Dạ chỉ mới tạm được kiềm chế mà thôi! Mân Việt nhắc tới cổ độc có liên quan đến Lạc Tử Dạ sao?

Hắn không hỏi lại Quả Quả mà trực tiếp bước ra khỏi cửa.

Hắn vừa đứng trước cửa liền mở miệng sai bảo người: “Truyền Mân Việt tới gặp Cô!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui