Lạc Tiểu Thất không hề đơn giản như những gì hắn thể hiện ra ngoài, từ rất lâu về trước Lạc Tử Dạ đã hoài nghi, cho nên bây giờ Doanh Tần nói như vậy cũng khá hợp lý.
Mà Phượng Vô Trù đứng ở bên cạnh nghe một hồi.
Sau khi nghe xong, hắn quay đầu đi, từ trên cao nhìn Doanh Tẩn
Giọng nói trầm thấp ma mị, mang theo một chút mỉa mai cùng sự khinh thường đối với hành động này của Doanh Tần: “Vừa rồi hai người hợp tác diễn xuất, diễn đến nhập vai như vậy, vừa mới diễn xong đã đâm bạn diễn một đao, người cảm thấy mình làm như vậy có thích hợp không?”
Hắn đang mỉa mai một đao mà Doanh Tần đâm sau lưng Lạc Tiểu Thất.
Trên thực tế, Nhiếp chính vương điện hạ vẫn luôn biết trước đó2Doanh Tần và Lạc Tiểu Thất đã từng hợp tác
Chỉ là hắn không biết bọn họ hợp tác làm gì
Thứ nhất, hai người này đều không phải là người đơn giản, nội dung hợp tác sẽ không dễ dàng để cho người khác biệt
Thứ hai là vì, trước giờ hắn chưa từng để tâm đến chuyện này
Bất kể là hai bọn họ hợp tác làm gì thì ở trong mắt hắn, đều là những thứ bên lề, không đáng nhắc tới
Những thứ đó cũng chẳng thể nào lay động đến hắn, cho nên hắn chẳng thèm để ý nhiều
Vì vậy, cụ thể thì Lạc Tiểu Thất đã làm chuyện gì, hắn thật sự không rõ bằng Doanh Tần, bây giờ không thể vạch trần cho Lạc Tử Dạ nghe
Chỉ có điều, hắn vừa hỏi một câu như vậy, Lạc Tử Dạ nghe vào, lại mang một9ý nghĩa khác.
Điều này khiến nàng nhìn Doanh Tần với vẻ nghi ngờ.
Doanh Tần cũng không tức giận, hắn khẽ cười một tiếng, nhướng mày nói: “Trong lòng Nhiếp chính vương điện hạ có quỷ, đương nhiên đều cho rằng những người khác chỉ đang diễn trò! Nếu không thì tại sao khi vở kịch này được diễn, Tiểu Dạ Nhi không nhận ra mà Nhiếp chính vương điện hạ lại nhìn ra chứ? Lẽ nào các hạ vẫn luôn diễn cho Lạc Tử Dạ xem sao?”
Hắn vừa nói xong lời này, trên gương mặt Phượng Vô Trù đã hiện vẻ tức giận.
Trong con người thần bí lướt qua ánh vàng chói mắt, hắn nghiêng đầu nhìn về phía Doanh Tần như muốn động thủ!
Lạc Tử Dạ thấy tình huống không ổn, lập tức cản lại: “Khụ khụ, bình tĩnh bình tĩnh! Có gì thì từ6từ nói, nếu thật sự không thể nói nữa thì đừng nói
Nhưng mà định đánh nhau, tốt nhất đừng đánh vào hôm nay được không? Nể tình ta, Doanh Tẩn mới bị thương vì ta, đợi hắn khỏi rồi thì đánh sau có được không?”
Nàng phát hiện hai người này thật sự có thể ra tay với nhau, không cần phí lời
Một câu không hợp là lập tức động chân động tay, nàng cũng choáng váng luôn rồi!
Nàng vừa nói xong, Phượng Vô Trù vẫn không có ý định lui bước.
Dáng vẻ kia chính là hôm nay không dạy cho Doanh Tần một bài học thì không được, Lạc Tử Dạ bị kẹp ở giữa hai người bọn họ, cảm thấy mình vô cùng bế tắc, lúc này Doanh Tần đã bị thương ra nông nỗi này, nhất định đánh không nổi Phượng Vô Trù.
Nàng cố0gắng nặn chút nước trong khóe mắt ra, nhìn Phượng Vô Trù với vẻ cực kỳ đáng thương: “Tiểu Thối Thối, hôm nay đừng đánh mà, có được không?”
Khóe miệng hắn khẽ giật.
Con ngươi ma mị nhìn chằm chằm vào nàng, qua một hồi lâu vẫn không lên tiếng
Lúc này Doanh Tần cũng không vui vẻ gì cho cam, tuy rằng bây giờ hắn đang bị thương, cũng không phải là đối thủ của Phượng Vô Trù nhưng khi thấy người mình yêu phải đi cầu xin tình địch tha thứ cho mình, cảm giác này không dễ chịu chút nào
Hắn thà bị Phượng Vô Trù giết chứ không chịu nổi cục tức này.
Hắn đang định mở miệng, Lạc Tử Dạ đã đỡ lấy cánh tay Doanh Tân, trở tay bấm hẳn một cái
Động tác này rất nhẹ, hơn nữa lúc này trời cũng đã khá7tối, vì thế Phượng Vô Trù không nhìn thấy
Hiển nhiên là nàng đang bảo hắn im lặng, đừng nói gì cả
Doanh Tẩn ngẩn ra, bỗng nhiên nghĩ đến gì đó, liệu chuyện này có đồng nghĩa với việc Tiểu Dạ Nhi thông đồng với mình, cùng nhau lừa gạt Phượng Vô Trù hay không? Vừa nghĩ đến đây, tâm trạng hắn đã tốt hơn nhiều, lập tức phối hợp với Lạc Tử Dạ, không mở miệng nữa
Lạc Tử Dạ cũng không biết phải làm sao, nàng quá hiểu tính cách của Doanh Tần, tên yêu nghiệt này cũng là người kiêu ngạo, nhất quyết không chịu được cục tức này của Phượng Vô Trù, bọn họ đều là cái loại đàn ông thà làm ngọc vỡ chứ không làm ngói lành, có thể giết chứ không thể chịu nhục! Nhưng vì cái mạng nhỏ của hắn, nàng cũng chỉ có thể tạm thời làm như vậy
Có điều, Phượng Vô Trù vẫn nhìn chằm chằm vào nàng, không lên tiếng
Nàng dè dặt đưa tay kéo tay áo của hắn: “Tiểu Thối Thổi à?” Mi tâm của hắn nhíu lại, lòng lập tức mềm xuống, cảm thấy như gặp phải quỷ vậy
vết nhăn giữa hai lông mày càng sâu, lúc này hắn xoay người bước về phía trước, sau đó nắm chặt lấy cái tay đang kéo vạt áo của mình, giọng nói trầm thấp ma mị chậm rãi vang lên: “Cô nể mặt người đấy! Nhưng ngươi cứ để cho Diêm Liệt dìu hắn ta, ngươi không cần đỡ nữa, nếu không hôm nay Cô nhất định muốn hắn ta phải chết!”