Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung



7au khi nuốt vào, hắn lại ho khan mấy tiếng, không lâu sau sắc mặt đã khá lên nhiều

Hắn mở miệng nói: “Thay ta cảm ơn chủ nhân ngươi, ân huệ này, nếu có cơ hội thì tại hạ sẽ báo đáp!”

Mặc Tử Uyên khom người cúi đầu: “Vâng!” Sau khi nói xong, hắn lại quay sang những người khác, khom người nói: “Nhiếp chính vương điện hạ, Thái tử điện hạ, tiểu nhân xin cáo lui!” “Ừ!” Lạc Tử Dạ phất phất tay, ra hiệu bảo đối phương có thể đi

Sau đó nàng quay đầu nhìn Doanh Tân: “Thuốc kia có tác dụng không, ngươi...” “Điều tức trong một buổi tối là sẽ ổn, Tiểu Dạ Nhi không cần phải lo lắng cho ta!” Hắn nói xong, lại nhìn sang Phượng Vô Trù: “Bây giờ đã không còn chuyện gì nữa, Nhiếp chính vương điện hạ có thể mang2người của mình trở về rồi chứ?”

So với Phượng Vô Trù, ưu thế lớn nhất của hắn chính là ở trong phủ Thái tử.

Có thể gần quan được ban lộc

Thấy sắc trời sắp sáng, Phượng Vô Trù cũng không định tiếp tục ở đây, hắn liếc Lạc Tử Dạ một cái rồi hỏi: “Ngươi định xử lý chuyện này như thế nào?”


“Võ Lưu Nguyệt!” Trong con ngươi Lạc Tử Dạ ánh lên vẻ tức giận.

Không lâu trước đó, Lạc Tử Dạ đã lăng mạ ả đàn bà này, còn tát ả ta một bạt tai! Nàng quả thật không hiểu, sao con người này có thể hèn hạ như vậy, rảnh rỗi sinh nông nổi là tự nhiên tìm đến cửa

Nàng nhìn Phượng Vô Trù một cái, mở miệng nói: “Cũng bởi vì thích người cho nên cô ả này mới tìm gia gây chuyện, gia thấy rắc rối này9là do người gây nên, ngươi cũng phải có trách nhiệm xử lý ả ta!”

Lạc Tử Dạ vừa nói xong, hắn nhìn xuống nàng

Hai hàng lông mày nhíu lại tạo thành vết nhăn rất sâu, cứ như Lạc Tử Dạ đã nói một câu khiển hắn không thể nhịn được

Mãi một lúc lâu sau, hắn mới trầm giọng mở miệng: “Ý của ngươi là để Cô đích thân đi xử trí một con hề như Võ Lưu Nguyệt đó?

Diễm Liệt lặng lẽ đỡ trán

Tính tình của Vương chính là vậy, người hắn không coi trọng thì hoàn toàn không muốn để ý tới, dù là liếc mắt thêm một cái cũng không


Bảo Vương tự mình đi xử lý người như Võ Lưu Nguyệt sẽ chỉ khiến Vương cảm thấy Lạc Tử Dạ đang sỉ nhục mình mà thôi! Khóe miệng Lạc Tử Dạ giật giật, cũng biết ý tứ trong6câu nói của hắn

Nàng cạn lời xua tay: “Thôi bỏ đi, ngươi về đi, gia tự mình xử lý nàng ta” Vừa thấy Lạc Tử Dạ nói với vẻ hơi tức giận, Nhiếp chính vương điện hạ liền liếc Diễm Liệt, trầm giọng nói: “Đi bắt Võ Lưu Nguyệt đến phủ Thái tử, Lạc Tử Dạ muốn dạy dỗ nàng ta như thế nào thì tùy!” Tóm lại là hắn không thể đích thân xử lý

Diêm Liệt lập tức gật đầu: “Vâng, Vương! Thuộc hạ lập tức đi làm ngay!”

“Được rồi được rồi, mấy người đừng nhúng tay vào nữa, gia sẽ tự giải quyết nàng ta!” Lạc Tử Dạ xua tay, bảo bọn họ dừng lại

Lần trước Lạc Túc Phong đã cảnh cáo nàng, muốn dạy dỗ Võ Lưu Nguyệt thì cũng nên làm kín đáo chút, không nên làm quá lộ liễu

Điểm này, nàng cũng lười nói thêm0với Phượng Vô Trù.

Nàng chỉ nhìn Phượng Vô Trù rồi nói: “Tiểu Thối Thối, ngươi đi về trước đi! Trời sắp sáng rồi, gia còn có chuyện phải làm!” Trời ạ, lúc vừa nói xong câu này, không biết vì sao Lạc Tử Dạ cứ nhìn chằm chằm vào mặt hắn như vậy, tâm trạng hơi rối bời

Hình như có chút xao động nhỏ

Ừm, cảm thấy hắn nên trở về, nhưng dường như trong lòng không muốn hẳn đi cho lắm

Tại sao không muốn hắn đi? Không biết! Nhưng lại có một cảm giác lưu luyến bịn rịn quanh quẩn trong lòng khiến nàng không thể hiểu nổi rốt cuộc mình đang nghĩ cái gì, mà hơn nữa cái cảm giác này là thế quái nào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận