***
Khoảng một dặm bên ngoài hoàng thành
Có một định nghỉ chân, mỗi khi có gió nhẹ thổi qua, những cành dương liễu xung quanh đung đưa nhè nhẹ
Trong đình, có một cô gái mặc quần áo màu trắng, gương mặt cực kỳ xinh đẹp với đôi mắt phượng, sống mũi cao thẳng, đôi môi đỏ tươi khẽ mỉm lại, cực kỳ mê người
Lúc này nàng đang thưởng thức rượu, tay chống cằm ung dung đợi người
Thật ra, mong muốn của nàng là muốn sư huynh đến đón mình, thế nhưng nàng cũng không dám bắt sư huynh tới đây chờ nàng xuất hiện, nếu chuyện này thực sự xảy ra, có lẽ sư huynh sẽ dùng một chưởng đánh chết nàng!
Cái người sư huynh kia là kẻ không biết và cũng không bao giờ chờ đợi người khác, những người2từng bắt huynh ấy đợi, cơ bản là đã được chôn dưới đất hết rồi, điểm này nàng đương nhiên là rõ ràng!
Cứ đợi như vậy gần nửa canh giờ.
Lúc này, vương giá của Phượng Vô Trù Vương cũng đang trên đường tới
Chân hắn giẫm lên giường ngọc màu đen, dựa vào đó ngủ hờ một giấc, dáng vẻ nhàn nhã không để ý
Thế nhưng Diễm Liệt lại rất sốt ruột, hắn đánh bạo kêu một tiếng: “Vương!” “Ừ?” Người nọ hờ hững đáp một tiếng, cũng không mở mắt ra
Diêm Liệt hít một hơi thật sâu, nói tiếp: “Ngài có từng nghĩ đến chưa, tiểu thư Tịch Nghiêu đối với ngài..
Này sẽ không...” Ôi, không biết liệu có thêm phiền phức không nữa! Lúc trước tiểu thư Tịch Nghiêu cũng phiêu bạt giang hồ vô số lần, cho nên7có đôi khi trở về, Vương cũng không thèm để ý.
Mà lần cuối cùng..
Lần cuối cùng rời đi, những người khác không biết nhưng hắn thì biết rõ đấy
Ngày ấy lão Vương gia có mặt, Vương cũng có ở đó, bọn họ và tiểu thư Tịch Nghiêu đóng cửa trong phòng, không biết nói gì đó mà tiểu thư Tịch Nghiêu khóc rồi chạy ra ngoài, hơn nữa nàng còn nói ngày mình quay trở lại cũng chính là lúc nàng quên chuyện tình này.
Mà khoảng thời gian trước, nàng bỗng nhiên truyền tin tới, nói rằng mình định trở về, Vương liền thuận tiện hỏi nàng có biết tung tích của băng chồn hay không.
Vì vậy, mọi chuyện liền phát triển như ngày hôm nay...
Quá trình câu chuyện rất phức tạp, từ nhỏ hai người là thanh mai trúc9mã, bỗng nhiên náo loạn một hồi rồi một trong hai người bỏ nhà ra đi nhiều năm, không có chút tăm hơi nào
Mặc dù hắn không vào phòng, không nghe được bọn họ nói gì, nhưng cũng có thể đoán được một ít.
Chẳng qua hắn cũng không nói gì với ai
Kể cả bọn Mân Việt hỏi mấy lần, hắn cũng không nhiều lời, vì dù sao cũng có hại đối với thanh danh của tiểu thư Tịch Nghiêu.
Nhưng hôm nay, nàng đã trở về.
Diễm Liệt thật sự rất lo lắng, có khi nào nàng thật sự buông bỏ mọi chuyện để trở về, thế nhưng sau khi trở về lại đột nhiên có tình cảm với Vương! Nếu thật sự như vậy, sợ rằng mọi chuyện sẽ hơi phiền toái rồi đây.
“Không đâu!” Phượng Vô Trù đáp lại vô5cùng quả quyết
Cặp mắt ma quỷ chậm rãi mở ra, ma uy sâu nặng, hắn nhướng mày liếc Diêm Liệt rồi nhìn về phía đình nghỉ chân cách đó không xa, thấp giọng nói: “Muội ấy không phải là người sẽ khiến bản thân tự chui vào đường cùng, mà Mộc Tịch Nghiêu trong ấn tượng của Cô, cũng sẽ không tự lừa mình dối người!” Cho nên, nếu như nàng còn chưa quên được chuyện tình cảm đó thì sẽ không trở về, sẽ không lừa gạt người khác, cũng như tự lừa gạt chính mình như vậy
Diêm Liệt nghe xong, lập tức hiểu rõ
Vương nói vậy cũng chẳng khác gì thừa nhận phỏng đoán lúc trước của mình, quả thật năm đó tiểu thư Tịch Nghiêu có ý với Vương
Sau khi hắn suy nghĩ kỹ càng một lúc3thì phát hiện Vương nói rất chính xác, với tính cách của tiểu thư Tịch Nghiêu thì sẽ không tự lừa mình dối người.
Như vậy, chắc là sẽ không có vấn đề gì nhỉ? Trong lúc nghĩ như vậy, bọn họ đã đi đến đình nghỉ chân.