Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung



Nàng chỉ cần nghĩ tới chuyện hắn và cô gái khác sống vui vẻ hạnh phúc bên nhau, trong lòng nàng không chỉ cảm thấy khó chịu, mà còn muốn thân thiết hét gọi mẹ của cỏ nhỏ và mẹ của mặt trời(*)một chút!

(*) Gọi tắt là: con mẹ nó và đờ mờ.

Khắp người Lạc Tử Dạ tràn đầy hơi thở tàn bạo mà đi ra ngoài

Hiên Thương Mặc Trần không nhanh không chậm đi theo sau nàng

Mặc dù trong lòng hắn không ủng hộ tình yêu nam - nam, và cũng không thể nào hiểu nổi loại tình cảm này

Thế nhưng hắn vẫn có thể nhìn ra đôi chút gì đó giữa Lạc Tử Dạ và Phượng Vô Trù

Ván cờ đã bắt đầu, mong rằng kết quả đừng để hắn phải thất2vọng!

Sau khi hai người lững thững đi ra ngoài, Lạc Tử Dạ đột nhiên lên tiếng hỏi: “À đúng rồi, chắc là người biết hiện tại Võ Tu Hoàng vẫn đang ở Thiên Diệu nhỉ?”

Nàng hỏi xong, Hiên Thương Mặc Trần thản nhiên gật đầu, khẽ mỉm cười, giọng nói ấm áp: “Ừ, thế thì sao?”

“Cũng chẳng sao


Chỉ có điều, nếu gia đoán không sai, ông ta cực kỳ bênh vực người của mình đó! Nếu hai chúng ta cấu kết với nhau đánh con trai, con gái của ông ta, ngươi có sợ ông ta tìm người báo thù không?” Lạc Tử Dạ liếc mắt nhìn Hiến Thương Mặc Trân.

Hiên Thương Mặc Trần nhìn nàng bằng ánh mắt dịu dàng, thản nhiên cười nhạt: “Thái tử hỏi bản vương có sợ hay7không, chi bằng trước tiên Thái tử hãy nói xem bản thân người có sợ không?”

Lạc Tử Dạ nhướng mày, không thèm để tâm nói: “Đương nhiên là ông đây chẳng sợ! Mấy ngày trước, ông đây đã đánh Võ Lưu Nguyệt, đã đắc tội với lão già mặt dày mày dạn Võ Tu Hoàng này rồi! Bây giờ gia cũng không ngại đắc tội ông ta lần nữa

Dù sao ông ta vốn đã muốn đánh gia rồi, nhưng mà nói không chừng...”

Lạc Tử Dạ chưa nói hết câu, nhưng trong lòng nàng lại nghĩ, lần trước nàng giao chiến với Võ Tu Hoàng, nội công được mở ra, đã thể sau đó nàng không bị tẩu hỏa nhập ma mà có thể dần khống chế một chút.

Vậy nếu nàng và ông ta9đánh tiếp một trận nữa, nói không chừng võ công của nàng có thể tiến bộ thêm đó!

Hiến Thương Mặc Trần không biết nàng đang nghĩ gì, hắn chỉ hờ hững mỉm cười, mở miệng nói: “Hoàng đế Long Chiêu và bản vương cũng coi như là có chút tình cảm qua lại! Xưa nay chúng ta xưng huynh gọi đệ, nhưng lần này con trai ông ta hành động vô lý trước, chắc hẳn chúng ta đánh hắn ta một trận sẽ không sao đâu!”

Hắn nói thì nói thế thôi, chứ thật ra hắn quá hiểu Võ Tu Hoàng

Ông là người bênh vực người mình, không thèm quan tâm xem là ai có lý, ai vô lý, kẻ nào làm cho người mà ông a che chở bị thương chính là đối5nghịch với ông, vậy thì cứ đánh kẻ đó trước rồi nói sau.

Thế nhưng, lúc này hắn thấy tâm trạng Lạc Tử Dạ không tốt, vì thế mới muốn lợi dụng chuyện này để dời đi sự chú ý của nàng, giúp nàng điều chỉnh tâm trạng một chút


Tất nhiên mức độ hiểu biết của Lạc Tử Dạ về Võ Tu Hoàng còn thua xa Hiến Thương Mặc Trần

Vì thế, nghe hắn nói vậy, nàng cũng không biết rõ là có lý hay không, nhưng vẫn gật bừa rồi đi ra ngoài cùng hắn!

Sau đó, nghe nói hôm nay trong kinh thành xảy ra ba chuyện lớn

Sự kiện nổi bật nhất hiển nhiên là động tĩnh của Nhiếp chính vương điện hạ

Lần này Nhiếp Chính vương điện hạ đích thân ra ngoài thành3đón tiểu thư Tịch Nghiêu trở về, hơn nữa tuổi của hai người..

Nhất là tiểu thư Tịch Nghiêu đã hơn hai mươi tuổi rồi, không thể kéo dài thêm nữa.

Có không ít người đoán rằng có lẽ hai người này sắp thành hôn rồi!

Sự kiện thứ hai là lúc xế chiều Đại hoàng tử Long Chiếu đi nhà xí, sau đó bị người ta lập mưu chụp vào bao tải đánh cho một trận

Đến hiện tại mọi người vẫn chưa biết thân phận và tung tích của hung thủ, chỉ biết là hung thủ ra chiêu cực kỳ nhanh - chuẩn - ác, dường như đánh cho hả giận vậy

Hung thủ sau khi đánh xong liền chạy luôn.


Bởi vì mức độ máu bầm trên người Đại hoàng tử Long Chiêu không giống nhau, vết thương cũng khác nhau, không giống như cùng một người đánh

Vì thế, vụ án này được kết luận là nghi ngờ do hai người đồng thời gây án.

Nhưng rốt là hai người nào thì không ai nhìn thấy.

Sự kiện thứ ba là Tạm công chúa Long Chiêu cũng bị người ta đánh! Nhưng mà trên người nàng ta chỉ có một kiểu vết thương, mức độ thương tích cũng không có gì bất thường, có lẽ là do một người ra tay.

Nhưng điều khiến người ta sợ hãi là thủ đoạn gây án của hung thủ cực kỳ tàn nhẫn, góc độ giẫm đạp cực kỳ chính xác

Trong vụ án này chỉ có một tên hung thủ ra tay đánh người thôi, thế mà hậu quả gây nên còn nghiêm trọng hơn cả Võ Hạng Dương bị hai người cùng đánh

Mặc dù Võ Hạng Dương bị hai người nào đó bắt tay cùng tẩn cho một trận nhưng hắn chỉ bị thương nhẹ, xây xước ngoài da một chút thôi

Đối với những người khác, có lẽ những vết thương này khá nghiêm trọng, nhưng đối với Võ Hạng Dương, ước chừng điều dưỡng vài ngày là khỏe ngay.

Thế nhưng Võ Lưu Nguyệt bị một người đánh, vậy mà lại bị gãy mất mấy cái xương, khuôn mặt bị người ta giẫm đạp đến nỗi da thịt cứng đờ ra, giống như liệt cơ mặt vậy

Nghe nói bởi vì đế giày của hung thủ không phẳng nên mới đầu khuôn mặt của nàng ta còn in vết hằn lồi lõm.

Cuối cùng, những vết hằn ấy không dễ gì mới tan hết!

Vết đế giày có thể hằn rõ ràng như vậy là do Võ Hạng Dương bị người ta trùm bao tải đánh, mà lúc Võ Lưu Nguyệt bị đánh chỉ cách hai lớp chăn mỏng trải giường! Chuyện mất mặt như thế, vốn dĩ hai vị này đã hạ lệnh em tin tức xuống, đồng thời không cho phép tiết lộ chuyện này ra ngoài! Kết quả là không biết kẻ nào cố ý buộc tờ giấy có nội dung kể lại tình hình chuyện này vào hòn đá rồi ném vào Kinh triệu phủ doãn và Lễ bộ


Sau đó, Kinh triệu phủ doãn vì bảo vệ trị an kinh thành, vì quan tâm khách quý, vì lo lắng cho mũ ô sa trên đầu..

nên đã lập tức đích thân gióng trống khua chiêng dẫn người tới dịch quán nghiêm túc thu thập chứng cứ, lấy khẩu cung, phân tích động cơ của hung thủ, đồng thời vỗ ngực đảm bảo nhất định sẽ tìm ra hung thủ, đòi lại công bằng cho Võ Hạng Dương và Võ Lưu Nguyệt

Thế nhưng, ông ta hoàn toàn không chú ý tới sắc mặt khó coi của hai vị này lúc nghe ông ta hỏi này hỏi nọ, lại còn thu thập chứng cứ xem vết chân trên mặt Võ Lưu Nguyệt thuộc loại giày nào! Về phần Lễ bộ, sau khi thăm dò và xác định đúng là Võ Hạng Dương và Võ Lưu Nguyệt bị thương, ngay lập tức, bọn họ dâng tấu lên Hoàng đế thuật lại tình hình, xin bệ hạ hạ chỉ an ủi hai vị này.

Vì lẽ đó, vốn dĩ Võ Hạng Dương và Võ Lưu Nguyệt định ngậm bồ hòn làm ngọt, vì thể diện mà cắn răng nghiến lợi, nuốt nghẹn mọi chuyện vào bụng, thế mà cuối cùng lại bị hai tờ giấy chết tiệt kia gây rối, chuyện này trở thành một vụ án lớn về chuyện con em hoàng tộc bị người ta đánh hội đồng, khiến người trong thiên hạ cười rụng răng.

Nhất là, sau khi Thái tử biết tin này đã lập tức hạ lệnh cho Hình bộ - cơ quan mà Hoàng thượng mới giao cho y quản lý cách đây không lâu - nhất định phải “điều tra kỹ vụ án này”, đồng thời sai người về gương mặt bị thương còn hằn dấu giày lồi lõm sau khi bị người ta giẫm lên mặt của công chúa Long Chiêu, sau đó dán tranh thành cáo thị và treo giải thưởng để mọi người cùng tìm ra kẻ có khả năng đi đôi giày kia.

Lần này, Võ Lưu Nguyệt thành công nổi bật với hình tượng trên các thị! Hơn nữa còn là trong tình trạng mặt đầy dấu chân cực kỳ mất thể diện...

***

Cổng sau phủ Thái tử

Hiên Thương Mặc Trần nhìn Lạc Tử Dạ, hờ hững hỏi han: “Ngươi nguôi giận chưa?”

“Tàm tạm!” Lạc Tử Dạ cười tươi tắn

“Tiếp theo người định làm thế nào?” Hắn hỏi

Lạc Tử Dạ lập tức nghiêng đầu, nhìn về phía phủ Nhiếp chính vương, hé môi trả lời: “Tiếp theo, nếu là đồ của gia, vậy thì gia phải đi cướp lại!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận