Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung



Lạc Tử Dạ khựng lại vài giây, sau đó liếc mắt nhìn hắn, lên tiếng hỏi: “Thừa nhận cái gì?” “Ha ha ha...” Hiến Thương Mặc Trần bật cười, trong lòng hiểu rõ với quan hệ hiện tại giữa hắn và Lạc Tử Dạ, đừng hòng trông chờ vào việc Lạc Tử Dạ hỏi gì đáp nấy, không đề phòng hắn chút nào

Vì thế, thái độ của nàng cũng không nằm ngoài dự liệu của hắn.

Hiến Thương Mặc Trần cười đủ rồi, ngược lại không bám riết lấy vấn đề này nữa, mà chỉ nhướng mày nói: “Bản vương thật không ngờ Thái tử lại ra tay ghê gớm đến vậy!” Tất nhiên là câu này nhắc tới chuyện Lạc Tử Dạ dạy dỗ Võ Lưu Nguyệt một trận nên2thân

Đúng là hành động của nàng khiến hắn kinh hãi


Bởi vì phong độ không đánh phụ nữ, cho nên lúc ấy Hiên Thương Mặc Trần chỉ đánh Võ Hạng Dương chứ không ra tay với Võ Lưu Nguyệt, cứ trợn tròn mắt nhìn Lạc Tử Dạ đánh nàng ta

Hắn thật sự không ngờ Lạc Tử Dạ lại quả quyết như thế, nói đánh là đánh luôn.

Y lại còn ra tay ác liệt đến vậy, không hề rối rắm vấn đề bản thân là đàn ông, còn đối phương là phụ nữ.

Y hoàn toàn không quan tâm tới phong độ và thái độ nên có của một người đàn ông.

Lạc Tử Dạ thoáng yên lặng, nhìn thẳng vào mắt Hiến Thương Mặc Trần, nói một cách nghiêm túc: “Thứ nhất, đối7với những kẻ đê tiện, thật ra chúng ta không cần quan tâm đối phương là nam hay nữ

Nếu bởi vì vấn đề giới tính mà tha thứ cho đối phương hết lần này tới lần khác thì sẽ không thể răn dạy đối phương tử tế, để đối phương chân thành nghiêm túc làm người, mà ngược lại còn có thể khiến cho đối phương càng ngày càng tệ hơn, không biết bản thân đã làm sai điều gì, cuối cùng thành ra sai lầm chồng chất sai lầm!”

“Ổ!” Hiển Thương Mặc Trần buồn cười nhưng cố nhịn không cười, không đánh giá những lời này của Lạc Tử Dạ là đúng hay sai

Theo ý của Lạc Tử Dạ thầy đánh Võ Lưu Nguyệt ra nông nỗi kia là9vì tốt cho nàng ta ấy hả? Sau đó, Lạc Tử Dạ lại nói tiếp ý thứ hai: “Thứ hai, nhân từ với kẻ địch là tàn nhẫn với chính mình, đây là đạo lý hiển nhiên từ xưa tới nay.” Hiến Thương Mặc Trần nghe đến đây, ý cười trên gương mặt dần phai nhạt.


Khuôn mặt trong trẻo như ngọc cố nặn ra một nụ cười yếu ớt

Lúc này, đôi mắt sâu không thấy đáy khiến người khác không thể thăm dò của hắn lẳng lặng nhìn nàng chăm chú, chậm rãi đặt câu hỏi: “Vậy thì trong mắt Thái tử, kiểu người nào là bạn, mà hạng người nào sẽ bị coi là kẻ thù?”

“Người biết giúp đỡ nhau là bạn, còn kẻ lợi dụng, hãm hại, làm5tổn thương ta chính là kẻ thù của ta!” Lạc Tử Dạ trả lời câu hỏi này cực kỳ dứt khoát

Sau khi nói xong, nàng nhìn chằm chằm vào Hiến Thương Mặc Trần, dường như vô ý nói: “Có điều nói ra thì bây giờ bản Thái tử đã thay đổi cái nhìn về Phong vương rất nhiều rồi đó, đặc biệt là sau khi chúng ta cùng đánh người ngày hôm nay

Cho nên, bản Thái tử mong rằng sau này các hạ đừng để bản Thái tử phải thất vọng!”


Nàng có thể nhìn ra hôm nay Hiến Thương “Dật Phong” lấy lòng mình

Nói trắng ra là hắn vì giúp mình điều chỉnh tâm trạng nên mới làm như thế

Với phong cách hành xử của kiểu người như Hiên Thương3“Dật Phong”, nếu muốn đối phó với một người nào đó, hắn chắc chắn sẽ bố trí tầng tầng lớp lớp cạm bẫy khiến đối phương mờ mịt như lọt vào sương mù, bị gài bẫy mà hoàn toàn không biết hung thủ là ai, chứ không phải cùng nàng trùm bảo tải lên người ta, nói đánh người là thẳng tay đánh luôn như lần này!

Bởi vậy, Lạc Tử Dạ rất cảm ơn Hiến Thương “Dật Phong” vì chuyện này, và cũng vui lòng thân thiện với hắn.

Hình như Hiên Thương Mặc Trần hơi khựng lại, sau đó mới mỉm cười nói: “Vậy thì, nếu như có một ngày, chúng ta phải đứng ở hai phía đối lập thì sao? Thái tử sẽ vì tình nghĩa giữa chúng ta ngày hôm nay mà hạ thủ lưu tình, hay là hoàn toàn không đếm xỉa tới những chuyện này, vẫn dùng cách thức đối phó với kẻ thù để đối xử với ta?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận