Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung



3�ó có thể là lời nói dối thiện ý, hoặc có thể đối phương không muốn cả hai đều khó xử, cho nên thỉnh thoảng sẽ nói dối một hai lần, nhưng không được quá đáng, như vậy nàng có thể tha thứ cho đối phương, sẽ không so đo quá nhiều.

Về vấn đề âm mưu hãm hại, chỉ có kẻ địch mới làm vậy

Tất nhiên là đối phương hãm hại nàng thể nào thì nàng sẽ đáp trả chừng ấy.

Lạc Tử Dạ vừa dứt lời, Hiến Thương Mặc Trần liền bật cười.

Tính cách và hành vi lần này của Lạc Tử Dạ đúng chuẩn đấy

Y có thù tất báo, nhưng cũng khá là rộng lượng

Y biết suy tính thiệt hơn để bản thân không phải chịu thiệt, thế nhưng thỉnh thoảng y sẽ giả bộ hồ đồ để bản thân đỡ ấm ức và vui hơn một2chút

Vì thế, hắn rất tán thưởng điểm này ở Lạc Tử Dạ


“Bản vương hiểu ý Thái tử rồi! Bản vương thấy hình như Thái tử còn có chuyện phải xử lý, vậy bản vương về trước, hôm khác chúng ta lại gặp nhé!” Hiến Thương Mặc Trần nói xong, sau đó lễ độ chắp tay tạm biệt

Mặc dù hai người vừa mới cùng nhau ra ngoài đánh người trái pháp luật, thể mà hắn vẫn bày ra dáng vẻ của bậc quân tử thanh tao văn nhã giữa thế gian hỗn loạn, dường như những hành động thô bạo lúc nãy của hắn không hề tồn tại.

Thấy vậy, Lạc Tử Dạ tặc lưỡi! Nàng cũng không nói nhảm

Người ta lễ nghĩa chu toàn, nàng cũng chắp tay đáp lễ, nói: “Mời Phong vương!” Hiến Thương Mặc Trần khẽ cười, xoay người rời đi

Hắn mới đi vài bước, lại7chợt ngoảnh đầu nhìn Lạc Tử Dạ, mỉm cười đánh giá một câu: “Thái tử không chỉ ra tay tàn nhẫn mà những chuyện sau đó còn làm tuyệt tình hơn, bản vương khâm phục!” Lời này không hề có ý mỉa mai, nhưng lại xen lẫn vài phần trêu chọc, chứng tỏ Hiên Thương Mặc Trần đúng là có ý tán thưởng nàng.

Sau khi nói xong, hắn không đợi Lạc Tử Dạ đáp lời mà lập tức đi luôn

Hắn vừa nhắc tới hai tờ giấy do Lạc Tử Dạ chủ mưu phía sau đã làm cho mọi người đều biết chuyện Võ Hạng Dương và Võ Lưu Nguyệt bị đánh, và cả tờ cáo thị vẽ khuôn mặt bị đánh của Võ Lưu Nguyệt bị dán khắp kinh thành.

Lạc Tử Dạ khẽ mỉm cười, không quan tâm cho lắm

Nàng đợi đến khi Hiên Thương Mặc Trần biến9mất khỏi tầm mắt mình mới thôi không nhìn theo bóng lưng hắn nữa.


Lúc này mặt trời đã xuống núi, Lạc Tử Dạ suy tư trong chốc lát

Đúng lúc này, Thượng Quan Ngự đi tới, vẻ mặt bí hiểm nói: “Thái tử, chúng thuộc hạ đã làm xong thứ mà ngài muốn rồi!”

Hắn nói xong lời này, Lạc Tử Dạ lập tức vui hớn hở.

Nàng cười hỏi: “Nhanh vậy sao?”

Lạc Tử Dạ không lập tức báo Thượng Quan Ngự đưa thứ đó cho cho mình xem mà khua tay ra hiệu cho đối phương theo mình vào phòng trước đã

Lúc này, Tiểu Sơ Cuồng cũng tới nơi, trên mặt cũng tràn đầy vẻ vui mừng phấn khởi.

“Thái tử, thuộc hạ may thay không hề làm ngài thất vọng, đã hoàn thành nhiệm vụ ngài giao cho!” Lạc Tử Dạ lập tức bật cười

Nàng giao cho bọn họ hai5nhiệm vụ, nhiệm vụ chính là nghiên cứu súng hỏa mai, một nhiệm vụ nữa là nghiên cứu đạn

Bây giờ hai người đều hoàn thành nhiệm vụ, tất nhiên là nàng vui vẻ rồi! Nàng trở về thư phòng của mình, sau đó đóng cửa lại.

Hai người kia tự lấy đồ của mình ra

Thứ mà Tiêu Sơ Cuồng lấy ra là đạn, còn thứ mà Thượng Quan Ngự lấy ra là tất cả các linh kiện cấu tạo súng hỏa mai

Mặc dù lúc trước hai người họ đã nghe Lạc Tử Dạ giải thích nguyên lý hoạt động của súng hỏa mai này rất nhiều lần rồi, thế nhưng nó có lực sát thương như thế nào thì bọn họ vẫn chưa biết, cho nên lúc này hai người đều cực kỳ tò mò.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận