Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung



Gia bảo Vân Tiêu Náo đi xin người nuôi một con chó, chắc ngươi vẫn nhớ chứ?”

“Nhớ! Sao vậy?” Hắn đáp lại, sau đó chăm chú nhìn nàng, chờ nàng nói tiếp.

Lạc Tử Dạ tiếp tục nói: “Ngươi nuôi chưa?” “Nuôi rồi!”

“Cái gì?” Mộc Tịch Nghiêu kêu lên

Nàng sợ hãi quay sang nhìn chằm chằm hai người kia, chỉ vào Lạc Tử Dạ mà nói: “Sư huynh, huynh nuôi chó ư? Y, y bảo huynh nuôi chó, huynh cứ thế mà đồng ý luôn sao?”

Chuyện này thật đúng là...

Lạc Tử Dạ thấy nàng phản ứng mạnh như vậy thì khó hiểu nghiêng đầu nhìn qua, hỏi: “Hắn nuôi chó thì sao? Hắn không thích chó à?” “Mộc Tịch Nghiêu!” Phượng Vô Trù lạnh lùng quát lên một tiếng.


Hắn đang cảnh cáo nàng đừng nhiều lời, nhưng Mộc Tịch Nghiêu lại cau2mày, nói với Phượng Vô Trù: “Sư huynh, tại sao không để muội nói? Huynh dị ứng với chó, thậm chí nếu sống chung nhiều ngày thì sẽ sẽ mất mạng, người của toàn bộ phủ Nhiếp chính vương đều biết

Bây giờ nói nuôi chó là nuôi, còn không cho nói, huynh...”

Lần này, đến lượt Lạc Tử Dạ ngạc nhiên

Nàng ngơ ngác nhìn Mộc Tịch Nghiêu mấy giây rồi lại nhìn sang Phượng Vô Trù

Nàng thấy hắn liếc Mộc Tịch Nghiêu với vẻ mất kiên nhẫn, rõ ràng là đang phản cảm với sự nhiều lời của đối phương! “Con chó kia bây giờ như thế nào?” Lạc Tử Dạ không tiếp tục bình luận về vấn đề này mà chỉ hỏi một câu như vậy, tựa như nàng không hề nghe thấy lời nói vừa rồi của Mộc Tịch Nghiêu!

Sau7khi nàng hỏi, Diễm Liệt nhìn Phượng Vô Trù, lại hơi buồn bực nhìn Lạc Tử Dạ mà nói: “Thái tử, trước đó ngài nói tìm một con chó sắp chết

Bọn ta nghe lời làm theo, tối ngày hôm qua con chó kia đã chết..

Ta còn chưa dám nói với Vương!” Ai biết Thái tử muốn một con chó sắp chết để làm gì chứ? Diêm Liệt còn chưa bẩm báo với Vương, vốn hắn cũng không ủng hộ chuyện nuôi chó, cho nên không lập tức đi tìm một con khác để thay thế! Lúc này Thái tử đột nhiên hỏi tới, đúng là trùng hợp! Lạc Tử Dạ gật đầu, mở miệng nói: “Vậy được! Ngươi phải người mang theo xác cho đến phủ Long Ngạo Địch cùng gia!”

Lúc này, Vân thừa tướng hẳn đã đi xa

Hơn nữa, người9có thể ngồi lên vị trí thừa tướng như ông ấy nhất định không hề ngu xuẩn, sau khi an toàn nhất định sẽ cắt đuôi người của Long Ngạo Địch

Nếu như chút bản lĩnh này mà Vân thừa tướng cũng không có, vậy thì đâu thể ngồi lên vị trí cao như thế được

Lạc Tử Dạ vẫn phải có chút lòng tin về việc này, cho nên bây giờ nàng cũng không cần lo lắng về việc vạch trần chuyện mạng chó với Long Ngạo Địch.

Diêm Liệt nghe Lạc Tử Dạ nói vậy thì nghiêng đầu liếc sang Nhiếp chính vương điện hạ một cái, thấy đối phương không lên tiếng phản đối

Vì vậy hắn mở miệng dặn dò: “Ma Già, chuyện này giao cho người đi làm!” Trong lòng hắn thấy hơi khó chịu, hắn vốn chỉ là ám5vệ của Vương, vậy mà lại phải nghe theo lệnh của Thái tử! “Vâng! Diêm Liệt đại nhân!” Ma Già lập tức đáp lại


Sau khi Ma Già nói xong, sắc mặt Lạc Tử Dạ hơi phức tạp nhìn Phượng Vô Trù

Nàng vẫn không nhắc gì đến chuyện hắn dị ứng với chó, chỉ mở miệng nói: “Cảm ơn!” Hai chữ này rất nhẹ, nhưng ngoại trừ hai chữ này, nàng không biết mình còn có thể nói gì khác

Mộc Tịch Nghiêu cũng hơi sững sờ, đến bây giờ cuối cùng nàng cũng đã hiểu Lạc Tử Dạ vô tình đến đâu, cũng hiểu tại sao Diêm Liệt lại nói chuyện này chỉ có sư huynh đơn phương tình nguyện!

Sau khi nàng biết chuyện sư huynh nuôi chó, thật sự đã cố ý nói thẳng chuyện này ra, đùa thì đùa nhưng3đương nhiên nàng cũng hy vọng sư huynh có thể được như ý nguyện

Ban đầu nàng tưởng mình nói xong, Lạc Tử Dạ sẽ cảm động, cho dù không lập tức lấy thân báo đáp thì ít ra cũng phải thấy kinh ngạc và quan tâm.

Không ngờ, kinh ngạc thì có, nhưng hoàn toàn không quan tâm

Phản ứng của Lạc Tử Dạ lại không hề nằm ngoài dự liệu của Nhiếp chính vương điện hạ

Con ngươi thần bí của hắn nhìn nàng chằm chằm mấy giây, giọng nói lạnh lùng trầm thấp chậm rãi cất lên: “Không cần!” “Ừm!” Lạc Tử Dạ gật đầu, xoay người đi

Chỉ trong nháy mắt, vẻ dửng dưng trên gương mặt khi đối diện với bọn họ vừa rồi đã được thu lại

Sắc mặt nàng trở nên cực kỳ phức tạp


Phượng Vô Trù dị ứng với chó nhưng khi nàng xin hắn nuôi, hắn lại đồng ý!

Thậm chí, Mộc Tịch Nghiêu nói gì? Chỉ cần sơ ý là sẽ nguy hiểm đến tính mạng?

Nàng đột nhiên cảm thấy đầu óc mình hơi loạn, không thể làm rõ được thái độ hiện tại của mình

Cảm động không? Có

Khó hiểu không? Cũng có.

Sau khi đi được mấy bước, nàng bỗng nhiên dừng lại, không quay đầu mà hỏi một câu: “Phượng Vô Trù, ngươi thật sự là đoạn tụ sao? Ngươi thật sự không phải đàn ông thì không được sao, chắc chắn không nghĩ đến phụ nữ?”

Nếu quả thật như vậy, thì cũng không có khả năng với nàng

Con người hắn tối xuống, ánh mắt khóa chặt bóng lưng nàng, giọng nói ma mị từ tính chậm rãi vang lên: “Lạc Tử Dạ, hình như Cô đã từng nói rằng cô không quan tâm ngươi là nam hay nữ! Mà điều này, chỉ đối với mình người mà thôi!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận