Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung



Hơn nữa, nàng tự thấy bản thân nói quá có lý cho nên phe phẩy quạt cảm thán xong liền bước từng bước lớn rời khỏi phủ.

Sau khi nàng bước ra khỏi cửa phủ Nhiếp chính vương

Bên trong Vương phủ, Mộc Tịch Nghiêu lén lút liếc nhìn mặt bên của Phượng Vô Trù một cái rồi mới hỏi: “Sư huynh, huynh trở nên kiên nhẫn như thể từ khi nào vậy?”

Thật giống như “người không gặp ba ngày sẽ làm ta nhìn bằng ánh mắt khác xưa” vậy! Nàng chỉ mới không gặp sư huynh vài năm thôi mà tính tình của huynh ấy đã trở nên tốt tới mức có đủ kiên nhẫn chờ người ta hiểu rõ tâm ý của mình rồi


Phượng Vô Trù vẫn2không để ý tới nàng

Đôi mắt ma quỷ của hắn bình tĩnh nhìn về hướng Lạc Tử Dạ rời đi, tuy trong mắt hắn vẫn còn một ít lạnh lẽo và phức tạp nhưng tâm trạng của hắn đã tốt hơn rất nhiều

Thật ra hắn hơi đắc ý một chút, hiện tại Lạc Tử Dạ đã không còn chán ghét hắn như trước nữa, hơn nữa nàng còn quyết định sẽ nghiêm túc với hắn!

Đây đã là một sự tiến bộ rất lớn rồi!

Mộc Tịch Nghiêu thấy sư huynh không thèm để ý tới mình liền ngửa đầu nhìn hắn, nàng nhìn thấy cái cằm hoàn mỹ tinh xảo của hắn nhưng lại không thấy đôi mắt hắn nhìn mình

Nàng sờ sờ mũi, không hỏi vấn đề7này nữa mà nói sang chuyện khác: “À đúng rồi sư huynh, huynh còn chưa nói cho ta biết vì sao chị dâu lại muốn chồn băng?”

Diêm Liệt lập tức giải thích ngay sau khi nghe nàng ta hỏi: “Tiểu thư Tịch Nghiêu, chắc người cũng biết chồn bằng là thành vật trăm năm khó tìm, tất nhiên là không cần phải nói tới khả năng giải cổ độc của nó

Ngoài ra, người chưa từng tập võ hay không có khả năng tiếp nhận nội lực quá mạnh mẽ vào cơ thể chỉ cần ăn chồn bằng vào thì sẽ có thân thể nhẹ nhàng hơn, luyện công như làm chơi ăn thật!! Còn Thái tử điện hạ là người trước nay không có sự nghiệp đàng9hoàng...”

Mộc Tịch Nghiêu hiểu ý của hắn ta.


Từ xưa đến nay, Lạc Tử Dạ là loại người không có sự nghiệp đàng hoàng nên chắc chắn cũng không có võ công gì, y cần chồn băng cũng là dễ hiểu thôi!

Song, ngay lúc này Diêm Liệt lại hỏi Phượng Vô Trù: “Vương, việc này làm thuộc hạ nhớ tới một vấn đề, hiện tại chỉ có một con chồn băng mà thôi! Nếu Thái tử sử dụng nó thì trình độ võ công của y sẽ tăng lên, còn Doanh Tần...” “Hắn ta làm sao?” Nhiếp chính vương điện hạ vừa nghe tới tên của tình địch thì ánh mắt lập tức lạnh dần, hắn nghiêng đầu nhìn Diêm Liệt, trong đôi mắt đã hiện rõ sự5tàn bạo.

Diêm Liệt lập tức bổ sung: “Ngài còn nhớ không, Doanh Tẩn dẫn cổ Đoạn Trường vào cơ thể là vì Thái tử

Nếu hắn ta không dùng chồn băng thì cơ thể sẽ phải chịu đựng sự tra tấn của cổ độc, chậm thì hai ba năm, lâu thì ba năm năm!”

Sau khi Nhiếp chính vương điện hạ nghe xong liền nhếch đôi môi mỏng lên, sự mất kiên nhẫn trong mắt hẳn đã rõ như ban ngày

Hẳn vô cùng không vui, nghiêng đầu liếc Diễm Liệt một cái rồi mới hạ thấp giọng nói: “Như thế thì tốt, tốt nhất là hẳn chịu tra tấn xong rồi chết luôn để Cô khỏi phải tự mình ra tay!”


Diêm Liệt yên lặng đỡ trán, hắn cảm thấy3bản thân nên làm một buổi tang lễ cho chỉ số cảm xúc của Vương! Vương rất mong đợi tình địch của mình trực tiếp chết đi nhưng lại không muốn mình liên quan gì đến vấn đề này.

Trong lòng Diễm Liệt cảm thấy rất khổ sở, trong khổ sở còn có u sầu, trong u sầu chứa đựng câm nín, trong câm nín còn mang theo sự khó chịu, trong khó chịu còn thêm cảm giác tim như muốn nghẹn, vô cùng nghiêm trọng

Hắn tiếp tục nói: “Nhưng mà Vương à, ngài có nghĩ tới việc mỗi lần cổ độc trong người Doanh Tần phát tác thì Thái tử nhất định sẽ nhớ tới việc hắn ta đưa thứ chết người đó vào người là vì Thái tử, Thái tử nhất định sẽ cảm thấy thương tiếc hắn ta, thấy có lỗi với hắn ta

Nếu y bị hắn ta làm rung động như vậy mãi thì sẽ gây bất lợi cho ngài đó!”

Diệm Liệt vừa dứt lời thì lông mày của Nhiếp chính vương điện hạ lập tức nhăn lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận