Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung



Mộc Tịch Nghiêu tiếp tục nói: “Chồn băng có tập tính chỉ ở một chỗ trong một tháng rồi sẽ di cư sang nơi khác! Lần trước ta tình cờ thấy hang ổ của chúng nhưng không dám đến trêu chọc

Có điều, đây là chuyện từ nửa tháng trước rồi, nếu chờ tới lúc hàn độc trong người huynh khỏi hẳn rồi mới đi thì e rằng...”

E rằng không tìm thấy được nữa!

Nàng không dám trêu chọc chồn bằng là vì nó sở hữu tốc độ vô cùng nhanh, nhanh hơn cả con người


Hơn nữa trong rằng nó còn có chứa độc tính, thậm chí nó còn có khả năng tạo ra ảo ảnh có tính chất như trận pháp cao cấp nữa, nếu người rơi vào ảo cảnh2đó không đi ra thì sẽ không còn khả năng thoát ra được nữa.

Cho nên nếu không phải thật sự cần thiết thì không ai dám trêu chọc chúng!

Phượng Vô Trù rủ mắt, giọng nói trầm thấp lạnh lẽo chậm rãi vang lên: “Vậy thì không cần chờ hàn độc khỏi, chỉ cần chờ nước N chịu làm nghi thức đầu hàng xong là Cô sẽ xuất phát!” Mộc Tịch Nghiêu suy tính một lát rồi cười nói: “Thế thì sư huynh để ta đi với huynh đi! Ít nhất thì ta còn có thể giúp huynh một tay, sau khi bắt được chồn băng rồi ta mới tiếp tục du ngoạn giang hồ nữa, có khi lần sau gặp lại nhau thì huynh đã..

Khụ khụ, huynh đã lập7gia đình với chị dâu rồi cũng nên!”

“Ù!”


Trong lúc bọn họ đang thảo luận ở bên này, Diễm Liệt đang sầu lo cho chỉ số cảm xúc của Nhiếp chính vương điện hạ thì Lạc Tử Dạ bên kia đã dẫn theo người định đi tới phủ của Long Ngạo Địch! Lúc này, Thượng Quan Ngự bẩm báo cho Lạc Tử Dạ một tin tức

Hắn nói rằng lúc trước Lạc Tử Dạ chuẩn bị đại hội bán đấu giá, cái bộ của Long Ngạo Địch, Minh Dận Thanh và Võ Hạng Dương đều đã được người trả giá cao mua rồi!

Thượng Quan Ngự nói: “Thái tử, chắc là do những người này đều là trai đẹp có tiếng tăm nên các cô nương mới che mặt rồi đua nhau9ra giá cao mua! Nhưng mà ngài biết rồi đấy, dù cho đồ mất mặt như vậy có là giả đi nữa thì bọn họ cũng sẽ không để cho nó bị người mang ra bên ngoài, cho nên lần này chúng ta không cần có ý nâng giá hay cho người giả vờ đấu giá thì ba người đó cũng lỗ không ít bạc rồi!” “Ừ!” Lạc Tử Dạ hài lòng gật đầu rồi thuận miệng hỏi: “À, nếu như vậy thì mấy cái bộ đó bán với giá bao nhiêu thể, trong số đó cái nào đắt tiền nhất vậy?” Tiêu Sơ Cuồng nghe y hỏi như thế liền không nhịn nổi mà cười!

Hắn ta nói rằng: “Vốn là cái bộ của Long Ngạo Địch đắt nhất,5so về danh tiếng thì Minh Dận Thanh là “loạn thần tặc tử” muốn cướp ngôi, Võ Hạng Dương gần đây cũng toàn gặp phải chuyện không may, còn bị người ta đánh hai lần nữa

Chỉ có Long Ngạo Địch mang hình tượng người anh hùng có chiến công lớn, trợ giúp triều đình kiềm chế Nhiếp chính vương điện hạ nên hắn ta mới có giá cao nhất..

Nhưng mà đại khái là vì mặt mũi của đàn ông nên...”

Không cần Tiêu Sơ Cuồng nói tiếp Lạc Tử Dạ cũng hiểu, nàng nhún vai nói: “Cho nên lần bán đấu giá này là cuộc tranh đấu giữa giá trị của ba con người này, dù Minh Dận Thanh và Võ Hạng Dương cảm thấy buồn bực và uất ức3tới đâu thì cũng phải nâng giá của mình lên bằng với Long Ngạo Địch để không mất mặt, đúng không?” Tuy rằng bọn họ lén lút mua cái bổ của mình về, nhưng không ai biết chuyện này, đúng chứ? Cho nên bọn họ không thể làm mất mặt bản thân được!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận