Cho nên hắn cắn răng nhẫn nhịn, hồi lâu sau vẫn không ra tay! Nhưng sau đó Long Ngạo Địch gần như nghiền nát hàm răng, mở miệng nói: “Thái tử điện hạ, người giỏi lắm! Chuyện hôm nay, bản tướng quân sẽ không bao giờ quên!” Lạc Tử Dạ nghe vậy thì chắp tay cười trừ, những nụ cười này không chạm đến đáy mắt
Nàng nói: “Tướng quân khách khí rồi! Ngày xưa những mưu kế, uy hiếp, cảnh cáo mà Tướng quân làm với bản Thái tử đều rành rành ở trước mắt, đến nay không dám quên
Chuyện hôm nay cũng chỉ là tuần hoàn của nhân quả thôi! Hy vọng Tướng quân nhìn vào chuyện này một cách lý trí, làm người thì đừng2nên tiêu chuẩn kép(*) như vậy! Ngươi nhiều lần bày mưu tính kế với người khác, nhưng không cho phép người ta đánh trả lại, tính kế với ngươi, đây cũng là hành động không chuẩn mực nhỉ? Ta nói xong rồi, trời cũng không còn sớm nữa, bản Thái tử xin cáo từ trước!”
(*) Tiêu chuẩn kép: là cách gọi việc nhìn nhận theo hai cách khác nhau cho cùng một sự việc của một người, một nhóm hay một cộng đồng, ví dụ như một số việc được xem là hoàn hảo và tuyệt vời nếu do một nhóm người làm nhưng cũng chính việc đó lại là thứ không thể chấp nhận và cấm kỵ nếu do nhóm người khác làm.
Nói xong, nàng xoay7người rời đi.
Giả vờ giả vịt nói một đống lời, ra vẻ mình là một Thái tử điện hạ có lễ tiết, tri thức, nói chuyện chọn lọc từng câu từng từ khiển Lạc Tử Dạ cảm thấy thật mệt mỏi! Thế nhưng trong lòng nàng lúc này lại sảng khoái đến mức không thể dùng từ ngữ để hình dung
Lúc nào cũng bị tên Long Ngạo Địch này bày mưu tính kế, Doanh Tần cũng do hắn đánh trọng thương, lần này đáp trả lại được một chiều lớn, đúng là..
Cảm giác sảng khoái này không phải sự kỳ diệu bình thường! Ma Già nhìn bóng lưng Lạc Tử Dạ rồi lại nhìn sang sắc mặt xanh mét của Long Ngạo Địch, hắn muốn cười nhưng9không dám mà chỉ ho khan một tiếng
Hắn xoay người trở về phủ Nhiếp chính vương, hẳn là người của phủ Nhiếp chính vương, nếu muốn đi cũng không cần chào hỏi với Long Ngạo Địch!
Lúc hắn rời đi, có thể nói là mặt mày rạng rỡ, nụ cười tươi rói
Long Ngạo Địch chống đối với phủ Nhiếp chính vương bọn họ đã lâu, mà bọn họ cũng không ưa người này từ lâu lắm rồi, thế mà hết lần này tới lần khác Vương vẫn không động vào hắn ta
Nguyên nhân rất đơn giản, Vương hoàn toàn coi thường Long Ngạo Địch nên cũng lười ra tay, nhưng bọn họ thì rất sốt ruột, muốn trừng trị Long Ngạo Địch từ rất lâu rồi!
Chuyện này được5Thái tử làm thay, thật là quá đã! Sau khi trở về, nhất định hắn phải chia sẻ chuyện này cho các huynh đệ
Sau khi các huynh đệ biết rồi, nhất định cũng sẽ chăm chỉ giao đấu với người của Thần Cơ doanh dưới | trướng của Thái tử điện hạ, giúp bọn họ huấn luyện!
Nhưng hắn còn chưa đi được mấy bước, Long Ngạo Địch bỗng nhiên nhìn bóng lưng hắn, lạnh lùng cất lời: “Đứng lại! Con chó này thật sự là của phủ Nhiếp chính vương sao? Tại sao bản Tướng quân chưa từng nghe nói phủ Nhiếp chính vương nuôi chó?”.
Nếu như con chó này không phải của Phượng Vô Trù, như vậy cũng có thể coi như Lạc Tử Dạ làm3trái lời hẹn.
Nhưng hắn vừa nói xong, Ma Già lập tức quay đầu lại, mỉm cười lên tiếng: “Long tướng quân, con chó này đúng là của phủ Nhiếp chính vương chúng ta
Bọn ta mới mua nó về mấy ngày trước, chính là chó của nhà Vương Nhị, nhà thứ ba từ phải sang ở ngoại ô kinh thành! Mua về rồi thì đương nhiên là của Vương, nếu Tướng quân không tin thì có thể tự sai người đi hỏi
Mà Tướng quân không biết chuyện phủ Nhiếp chính vương nuôi chó, ta thấy cũng bình thường
Dù sao chuyện này cũng không liên quan gì đến Tướng quân, bọn ta cũng đâu cần nuôi một con chó mà phải đi thông báo lần lượt cho phủ đệ của các vị đại nhân chứ?”
Sau khi hắn nói xong, sắc mặt của Long Ngạo Địch đã lạnh lùng đi mấy phần
Chuyện bây giờ đã cực kỳ rõ ràng, chính là Phượng Vô Trù đã hợp tác với Lạc Tử Dạ, cùng nhau chơi xỏ hắn.
Hắn không cần hỏi thêm cũng biết tin tức Phượng Vô Trù bệnh nặng, ngay cả đại phụ cũng bó tay đều là tin giả, nói hươu nói vượn!