Lạc Túc Phong khoát tay, ra hiệu cho tất cả mọi người đứng lên, ông lên tiếng: “Thất hoàng tử không sao chứ?” Ông vừa hỏi, Lạc Tử Dạ lập tức đáp: “Khởi bẩm phụ hoàng, ngậy nói phải rút tên nhưng ông ta cũng không chắc chắn lắm
Vừa rồi ông ta đang khẩn cầu nhi thần tha tội nếu trong quá trình có xảy ra chuyện ngoài ý muốn!” Đương nhiên là nàng cố ý nói như vậy rồi
Sau khi nói xong, nàng còn bổ sung: “Thấy vị đại nhân này không chắc chắn lắm cho nên nhi thần đã tự làm chủ, sai người đi mời thêm mấy vị ngự y đến cùng xem thương thế!”
Lần này, tên ngự y kia thật sự hoảng sợ, chân mềm nhũn cả ra, ông ta quỳ xuống nói: “Hoàng2thượng thứ tội! Hoàng thượng tha mạng, không phải lão thần..
Chỉ là lão thần.” Chính ông ta tự dọa bản thân
Trên thực tế, nếu như không chữa trị hết cho Hoàng tử chính là đại tội, ông ta cầu xin tha mạng trước là một sai lầm
“Chỉ là cái gì? Ngươi chỉ đến theo chỉ thị của người khác thôi phải không?” Lạc Túc Phong liếc nhìn ông ta, đôi mắt lạnh lẽo
Ông ta không cần nói nhiều, chỉ như vậy đã thể hiện một lời cảnh cáo
Nghe Lạc Túc Phong nói vậy, Lạc Tử Dạ càng chắc chắn tên ngự y này có vấn đề
Trước tiên, ông ta lấy thuốc ra ổn định tâm mạch cho Tiểu Thất, tạo lòng tin cho nàng, khiến nàng thấy tên ngự y này thật sự muốn chữa trị cho Tiểu7Thất, rồi sau khi nhận được sự tín nhiệm, ông ta lập tức quỳ xin một lời bảo đảm.
Sau đó, ông ta muốn làm gì cũng được! Lạc Tử Dạ hơi bội phục kế hoạch dày công này của ông ta
Lạc Túc Phong vừa dứt lời, khuôn mặt tên ngự y kia tái nhợt, lập tức mở miệng: “Hoàng thượng thứ tội, xin Hoàng thượng minh giám, thần tuyệt đối không dám có ý nghĩ như vậy
Chỉ là thần nhất thời hồ đồ, xin Hoàng thượng thứ tội!”
“Ngươi biết mình nhất thời hồ đồ là tốt, mau chữa trị đàng hoàng cho Thất hoàng tử! Nếu làm không ổn thỏa, trẫm điều tra ra có người phía sau ngươi, chắc chắn trẫm sẽ chém đầu cả nhà ngươi!” Lời này của Lạc Túc Phong hoàn toàn cảnh cáo9ông ta.
Lạc Tử Dạ nghe thể thì hiểu ra, kỳ thật người phụ hoàng này của nàng cũng không ngu như nàng tưởng
Trước mắt, hình như ông ta đã biết người giật dây phía sau là ai rồi, những lời ông ta nói không những cảnh cáo tên ngự y mà còn cảnh cáo người đứng sau hắn ta nữa.
Ngự y lập tức nói: “Lão thần linh mệnh, lão thần nhất định sẽ dốc hết sức mình chữa trị cho Thất hoàng tử bình yên vô sự!” Lúc này, ngự y phải rút tên, nếu Lạc Tử Dạ cứ đứng ở đầu giường thì rất vướng víu
Thế nên nàng tránh sang một bên, đồng thời nhìn thoáng qua Lạc Tiểu Thất
Cũng trong một thoáng này, nàng thấy ánh mắt hắn nhìn Lạc Túc Phong rất phức tạp
Nàng khựng5lại một hồi, sau đó cũng ngầm hiểu ánh mắt này của hắn có ý nghĩa gì
Chắc chắn Lạc Tiểu Thất rất hận Lạc Tục Phong nhưng lúc này ông ta lại quan tâm đến hắn, quan tâm đến sự sống chết của hắn, vậy nên biểu cảm của hắn mới phức tạp như vậy
Nàng không nói nhiều, đi ra ngoài trước đã
Lạc Túc Phong liếc nhìn Lạc Tử Dạ, nói: “Thái tử, trẫm nghe nói, vốn dĩ mũi tên này nhắm vào con nhưng Thất Hoàng đệ lại quên mình để cho con đúng không?” “Khởi bẩm phụ hoàng, đúng là như thế!” Lạc Tử Dạ cung kính trả lời.
Sau khi Lạc Túc Phong nghe vậy, ông ta nhìn thoáng qua Lạc Tiểu Thất rồi lại nhìn Lạc Tử Dạ
Sắc mặt ông ta hơi kỳ lạ, mở3miệng nói: “Tình huynh đệ của các con thật sâu sắc!”