Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung



3úc tra án, suy nghĩ rõ ràng và rành mạch, mọi thứ có trật tự nhất định, tâm tư cẩn mật thế này, khắp triều đình không có được mấy người

Điều này khiến hắn ta càng kính trọng và tán thưởng Lạc Tử Dạ hơn.

Nghĩ vậy, thân hình dũng mãnh của hắn ta càng kiên định hơn, chắp tay nói: “Vâng! Họ quan nhận lệnh, hạ quan lập tức đi làm!” Nói xong, hắn ta dẫn người đi

Sau khi hắn ta đi, ánh mắt Lạc Tử Dạ hơi tối lại

Hình như mọi chuyện càng lúc càng phức tạp rồi, những lời hôm nay Hoàng hậu nói với mình giống như một lớp sương mù, không biết sau khi sương tan có thể nhìn thấy bầu trời hay không.

Bây giờ còn xảy ra chuyện náo2loạn này

Nàng thở dài một hơi


Hơn nữa, thân là một tên háo sắc, nàng không chọc ghẹo, vô lễ với mỹ nam bao lâu rồi? Ngày nào cũng bị mấy chuyện phiền phức này làm đau hết cả “bị”, bận đến nỗi nàng quên mất chí hướng của mỹ nam sống qua ngày của mình.

Thật là bực bội mà!

Trong lúc nàng buồn bực, cuối cùng thì cửa tẩm cung của Lạc Tiểu Thất cũng mở ra! Trên trán ngự y đổ đầy mồ hôi lạnh, ông ta bước ra

Cung nhân cũng bưng một chậu nước đỏ au đi ra theo

Lạc Tử Dạ nhìn chằm chằm ngự y, chờ ông ta mở miệng

Ngự y cúi đầu, xoay người chắp tay nói: “Khởi bẩm Thái tử điện hạ, Thất hoàng tử điện hạ đã thoát khỏi7nguy hiểm

Độc trên mũi tên là Đạm Đằng Thấu, đó là một chất dịch của rễ thực vật

Độc tính của nó không thua Hạc Đỉnh Hồng là bao! Nhưng cũng may, loại độc này chỉ cần có Thiên Sơn Tuyết Liên là giải được! Trùng hợp là ở thái y viện có một cây, thần lập tức đi lấy điều chế thuốc giải cho Thất hoàng tử điện hạ!” “Nhức bi" thấu(*)?” Khóe miệng Lạc Tử Dạ giật giật, độc gì mà có cái tên đầy nội hàm như vậy? Hoàn toàn miêu tả đúng tâm trạng nhức cả “bị” của nàng! (*) Đạm Đằng và nhức “bị” có phát âm gần giống nhau nên Lạc Tử Dạ nghe lầm.


Ngụy nhìn thấy nét mặt của nàng thì đờ người ra, quay đầu suy nghĩ9về ba chữ kia

Khuôn mặt ông ta co rút, trong lòng cảm thấy Lạc Tử Dạ hơi hèn mọn, cách đọc này cũng thật là..

Khụ khụ

Ông ta nhấn mạnh: “Là Đạm Đằng Thấu, Đạm là nhạt nhẽo, Đằng chỉ dây leo và Thẩu là trong suốt.”

“Khụ...” Được rồi, Lạc Tử Dạ sờ mũi, nàng hiểu rồi: “Vậy ông mau đi chế thuốc giải đi, nhất định phải đảm bảo Thất hoàng tử bình an vô sự!”

“Vâng! Lão thần lập tức đi ngay!” Lạc Tử Dạ đứng tại chỗ nghĩ một hồi vẫn cảm thấy tên của loại độc này không tệ, sau này ghét ai thì cứ thưởng cho kẻ đó một bình “Nhức bị thấu”

Nàng tiến vào tẩm điện của Lạc Tiểu Thất, hắn vẫn chưa nghỉ ngơi, mở to hai mắt đợi5nàng vào

Sau khi đi vào, nàng mở miệng: “Tiểu Thất, cảm thấy khá hơn chút nào chưa?”

Thái tử ca ca, ta...” Hình như Lạc Tiểu Thất có điều suy nghĩ, đôi mắt xinh đẹp mở to không chớp, nhìn nàng nói tiếp: “Thái tử ca ca, có một số việc, Tiểu Thất muốn báo với huynh!” “Đệ muốn nói đến chuyện trước đây của đệ và Doanh Tần?” Trước đó Lạc Tử Dạ cũng muốn hỏi chuyện này

Nhưng đến bây giờ, đứa nhỏ này đã vì nàng mà bị thương như vậy, nàng không muốn tiếp tục so đo vấn đề đơn giản rằng hắn có thật lòng hay không nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận