Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung



Thằng nhóc này rất vô sỉ, nhưng cũng có phong độ làm người căn bản nhất.

Do đó, Võ thần đại nhân chắc chắn nếu Lạc Tử Dạ có thể thật sự nghiêm túc nói ra quyển ghi chép không nằm trong tay y, vậy thì thật sự có lẽ nó không nằm trong tay y

Vẻ mặt của Lạc Tử Dạ cứng đờ, nàng không hề biết đối phương lại tin tưởng nhân phẩm của mình như vậy

Chỉ cần nàng có thể nghiêm túc nói nó không nằm trong tay mình thì ông ta nhất định sẽ tin sao? Phong cách này cũng thật là..

Sự tín nhiệm này khiến nàng dù muốn nghiêm túc giả vờ vật đó không nằm ở trong tay mình thì cũng có phần không nói ra được

Thể là nàng cũng không giả vờ nữa mà nhìn Võ Tu Hoàng rồi hỏi2một câu: “Nếu như ở trong tay ông đây, thì vì sao ông đây vô duyên vô cớ phải giao cho ông? Có phải sẽ có lợi ích không?”

Nhưng khi nàng vừa nói ra, giọng nói của Võ thần đại nhân lại không hề có ý thương lượng, giọng nói lạnh lùng bình tĩnh vang lên: “Lạc Tử Dạ, nếu như ở trong tay ngươi, tốt nhất người hãy giao nó ra đây! Từ xưa tới nay, ở trước mặt trẫm chưa từng có ai có đất mặc cả!”

Ông vừa nói ra lời nói kiêu ngạo như vậy, trong lòng Lạc Tử Dạ liền bốc hỏa.

Hơn nữa nàng cũng không vui! Đồ vật mà Vân thừa tướng tặng cho nàng để tỏ ý cảm ơn, dựa vào cái gì nàng phải giao cho ông ta? Nhất là khi đối phương còn không hề nhẹ nhàng7cầu xin nàng mà là trực tiếp dùng lời uy hiếp! Tính tình của Lạc Tử Dạ vốn không được tốt lắm, đối với người ra vẻ ở trước mặt nàng, cho dù có là Phượng Vô Trù thì nàng cũng muốn đạp một cú lên mặt đối phương, huống chi là Võ Tu Hoàng? Lúc này đương nhiên nàng lại càng không muốn đưa cho ông ta rồi!


Dưới sự không vui, nàng cười lạnh một tiếng, nói: “Được! Muốn thì tới cướp đi, có điều gia nói với ông, trong quá trình đánh nhau, tốt nhất là ông hãy cẩn thận một chút

Nếu như ông sơ ý làm gia bị thương, một khi gia tức giận, nói không chừng gia sẽ xé vật này ra đó!”

Nàng vừa nói vừa lấy quyển ghi chép ra, còn ra vẻ uy hiếp huơ huơ mấy cái trước9mặt Võ Tu Hoàng

Thế nhưng khi Võ Tu Hoàng nhìn thấy quyển ghi chép, màu mắt đột nhiên lạnh đi!

Ông đánh thẳng tới chỗ Lạc Tử Dạ, tốc độ nhanh như chớp

Lạc Tử Dạ đã sớm đoán được nên nhanh chóng lui về phía sau, tốc độ không hề chậm hơn đối phương, cũng di chuyển một cự ly chừng hai mươi thước!

Võ Tu Hoàng đã nổi giận.

Ông giơ tay vận nội công, định đánh về phía Lạc Tử Dạ, còn Lạc Tử Dạ lập tức mở quyển ghi chép trên tay ra, chắn ở trước mặt mình

Nàng bày ra dáng vẻ “ông có gan thì tới đây”! Nếu như một chưởng này thật sự đánh tới, quyển ghi chép kia thế nào cũng hóa thành tro tàn

Ông lập tức xoay tay, nội lực vốn định đánh về phía Lạc Tử Dạ liền đánh về5phía khác! Một tiếng “ầm” vang lên, chiếc xe ngựa chỉ còn lại bốn cái bánh xe và ghế ngồi của Lạc Tử Dạ cũng chẳng còn nữa!

Nàng lập tức nổi giận

Nàng nghiến răng muốn tấn công, nhưng Võ Tu Hoàng lại đột nhiên nghiêng người, chỉ trong chớp mắt đã quay một vòng quanh nàng! Nàng vừa nhìn liền biết tình hình không ổn, lập tức giơ tay lên nhưng vẫn chậm một bước! Quyển ghi chép bị mở ra, một bên bị kéo ở trong tay ông, một bên ở trong tay nàng

Hai người đều gắng sức kéo

“Xoẹt!” Quyển ghi chép rách thành hai nửa, trên tay mỗi người một nửa! Trong mắt Võ Tu Hoàng đột nhiên nhuộm màu tức giận, lại một chương đánh tới chỗ Lạc Tử Dạ

Lạc Tử Dạ giơ tay ngăn cản, thế nhưng nội lực của bản3thân không bì kịp, cộng thêm việc đối phương đã thật sự nổi giận! Một ngụm máu dâng lên đến cô nàng, suýt nữa thì ói ra, nhưng kỳ lạ là nội tức trong cơ thể nàng như lại được mở ra một lần nữa! Điều này khiến cho lòng nàng dâng lên mấy phần mừng rỡ

Thậm chí nàng còn nghi ngờ, có phải nội công của Võ Tu Hoàng trùng hợp tương đồng với đại sư Định Viễn hay không, cho nên có thể mở ra nội lực của mình một lần nữa! Song, cũng ngay lúc này! Một tiếng “ẩm” đột ngột vang lên, toàn bộ đường phố giống như bị nội lực nhấc lên

Mặt đất bắt đầu rung chuyển


Võ Tu Hoàng không cần quay đầu lại cũng biết đối phương là người có nội công vô cùng thâm sâu, người đó nện thẳng một quyển lên trên mặt đất, nội lực đánh về phía mình! Ông nhanh chóng nhảy lên, nội lực mạnh mẽ đã phá hủy chỗ ông vừa đứng

Võ Tu Hoàng quay đầu lại nhìn, quả thật là Phượng Vô Trù

Nhớ đến lối đánh không cần mạng lần trước của đối phương, Võ Tu Hoàng thật sự không muốn đánh nhau bèn xoay người nhảy vào trong bóng đêm

Một nửa quyển ghi chép còn lại, lần sau lại tính! Nhiếp chính vương điện hạ vốn định đuổi theo, nhưng lại nhìn thấy sắc mặt của Lạc Tử Dạ không được ổn.

Hàng lông mày rậm nhíu lại, hắn sải bước đi đến trước mặt nàng

Bên cạnh đó, hơi thở ma mị cũng dâng lên theo khiến cho người ta không khỏi rung động

Thật ra lúc này Lạc Tử Dạ cũng không có gì đáng ngại, sau khi ói ra một ngụm máu tươi, nội lực của nàng vô cùng dồi dào! Nhưng khi nhìn lướt qua chiếc xe ngựa đã bị nổ tung của mình, nàng nghĩ đến việc chẳng lẽ mình phải tự đi về? Thái tử một nước mà lại tự đi bộ về nhà, còn làm màu thể nào được nữa?

Thế là, rõ ràng nàng không bị sao hết nhưng vẫn giả bộ rất yếu ớt, ngã lên người Phượng Vô Trù! Hắn lập tức đỡ lấy nàng, hàng lông mày rậm nhíu chặt, định ôm lấy nàng

Nàng lập tức nhìn hắn rồi nói: “Tiểu Thối Thối, không muốn ôm, muốn cõng.” Ôm chính là nàng được vui trong lòng hắn, cũng chính là cưỡi trên lưng hắn

Nếu như có thể cưỡi trên lưng Phượng Vô Trù, vậy thì còn nở mày nở mặt hơn ngồi trên bất cứ xe ngựa nào trên đời! Nàng vừa dứt lời, hắn liền nhìn chằm chằm vào nàng, dường như đang do dự

Nàng kéo ống tay hắn, vừa nũng nịu vừa kiên trì nói: “Mặc kệ, thế nào cũng phải công!” Hắn lập tức cảm thấy đau đầu, trong lòng cũng hiểu rõ nàng đang nghĩ gì, điểm khác biệt giữa ôm và công sao..


Nhưng khi thấy nàng như vậy, cuối cùng hắn vẫn lựa chọn thỏa hiệp.

Sau khi công năng lên, nghe thấy hơi thở đều đều của nàng, hắn cũng mơ hồ hiểu rằng bộ dạng yếu ớt vừa rồi của nàng là giả bộ:

Hắn vừa cõng nàng đi được vài bước, đột nhiên có một cơn gió thổi tới

Nàng hắt xì một cái rồi chảy nước mũi, thế là nàng không chút do dự bôi nước mũi lên phần áo bào trên vai hắn

Hắn đột nhiên cứng đờ, đồng tử ma quỷ nhuộm vẻ tức giận

Hắn quay đầu lại nhìn nàng, cảnh cáo: “Lạc Tử Dạ!” Nàng lập tức nhìn hắn với vẻ đáng thương, trong mắt dường như còn ngấn nước mắt.

Hai người nhìn nhau một hồi...

Nhiếp chính vương điện hạ lạnh lùng bình tĩnh quay đầu lại

Rõ ràng là hắn đã thỏa hiệp, tỏ thái độ nàng muốn bồi thì cứ tùy ý bổi

Giọng nói ma mị, nhưng gần như là uy nghiêm nghiến răng vang lên: “Lạc Tử Dạ, nhất định là kiếp trước Cô nợ ngươi!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận