Hơn nữa, có rất nhiều người, dường như người nào người nấy đều không muốn bỏ qua cho nàng.
âm mưu, tính kế, hãm hại.
Xung quanh nàng chưa từng yên tĩnh một giây phút nào, và dĩ nhiên đầu óc nàng cũng chưa từng thảnh thơi
Ý nghĩ này khiến cho Lạc Tử Dạ càng thêm mệt mỏi
Từ trước tới giờ, nàng không hề biết rằng thì ra ở thế giới này, nơi mà cái được gọi là “Vương quyển” hoành hành, với bối cảnh phong kiến thời cổ đại, con người muốn sống yên ổn, muốn sống có tôn nghiệm lại là một chuyện khó đến thế.
Nhất là, nàng đã nảy sinh vài phần nghi ngờ về việc Lạc Tiểu Thất đỡ mũi tên cho nàng
Hôm nay, nàng muốn tìm Lạc Tiểu Thất hỏi chuyện2hắn và Doanh Tẩn đánh nhau lần trước, lúc ấy trong lòng nàng đã nghĩ, nếu đối phương không chịu nói thật thì nàng sẽ giữ khoảng cách với hắn.
Nàng đang trong cung thì gặp thích khách? Mà vào lúc nàng bị ám sát, Lạc Tiểu Thất cũng vừa hay ở đó? Nàng biết là đối phương đã đỡ một mũi tên thay mình, vậy mà mình còn nghi ngờ đối phương thì không đúng lắm
Thế nhưng, không biết có phải là do phụ nữ trời sinh đã có tính đa nghi hay không, mà ngoài sự cảm động và cảm thấy mình nợ đối phương một ân tình lớn lao, nàng còn hơi nghi ngờ hắn nữa
Nàng nghi ngờ lần ám sát này không hề đơn giản như những gì bề ngoài nhìn7thấy
Tuy nhiên, dù sao nghi ngờ cũng chỉ là nghi ngờ mà thôi, nàng cũng không đưa ra kết luận gì
Ngoài ra, còn có Hoàng đế và Hoàng hậu lúc nào cũng tạo cho nàng cảm giác rợn tóc gáy mỗi khi tiếp xúc
Và cả Võ Tu Hoàng cứ vô duyên vô cớ bới móc nàng..
Nàng cảm thấy cuộc đời mình thật sự là khổ không thể tả! Nàng bực mình đến mức muốn nuốt luôn một lọ “Nhức bị thấu”
Trong lúc Lạc Tử Dạ nói ra chữ “mệt” kia và trầm ngâm suy nghĩ, đôi mắt ma quỷ của Phượng Vô Trù đã mở ra, thấy nàng có vẻ như đang mệt lả, cả người lộ ra thần sắc mỏi mệt, dựa hẳn vào người hắn
Dáng vẻ nàng lúc này nhìn hệt như9vừa trải qua một tai họa lớn vậy.
Đột nhiên, giọng nói ma mị vang lên từ sau lưng nàng
Hắn trầm giọng, chậm rãi lên tiếng: “Lạc Tử Dạ, nếu người cảm thấy mệt mỏi, có thể thử dựa vào Cô!”
“Thôi đi!” Lạc Tử Dạ khẽ “xì” một tiếng, sau đó lại nói: “Ngươi đừng có đùa! Thứ nhất, ta không thích sống dựa vào người khác
Thứ hai, ngươi cũng từng nói rồi đó, con người sống trên đời nếu muốn được người khác tôn trọng thì nhất định phải tự mình lấy được sự tôn trọng của bọn họ, bằng không thì trong mắt người khác, ngươi mãi mãi là kẻ không đáng được tôn trọng, thậm chí sự tồn tại của ngươi sẽ mãi luôn bị người ta coi thường! Thứ ba, Phượng5Vô Trù à, có phải người đã quên gia từng nói là sớm muộn sẽ có một ngày gia phải giẫm ngươi dưới chân hay không?”
Nàng nói xong, Phượng Vô Trù cúi đầu, trên gương mặt tuấn tú như thần như ma kia lộ ra vẻ bất đắc dĩ
Tuy rằng đây không phải là đáp án mà hắn mong muốn, nhưng sau khi nghe nàng trả lời như thế, hắn biết rõ câu trả lời này không nằm ngoài dự đoán của mình.
Nàng rất bướng bỉnh
Dường như nàng còn bướng bỉnh hơn tưởng tượng của hắn
Cho dù mệt mỏi chán chường, nhưng nàng vẫn không muốn ỷ lại vào hắn, thậm chí nàng không ỷ lại, cho dù chỉ thỉnh thoảng dựa vào hắn thôi mà nàng cũng không chịu
Thế nhưng hết lần này3tới lần khác, chính sự bướng bỉnh này lại khiến cho trái tim hắn rung động.
Trong khoảng lặng ấy, hắn không nói thêm điều gì, bởi vì hắn biết có nói nhiều cũng vô dụng
Hơn nữa, cô gái trong lòng hắn đây còn đang thật lòng mong ngóng một ngày nào đó có thể vượt trội hơn hẳn nữa kìa!
Nhưng đúng lúc này, Lạc Tử Dạ lại đột nhiên lên tiếng: “Phượng Vô Trù này, thật ra ta cảm thấy người rất tin tưởng năng lực của ta đấy!” Ví dụ như, nàng nói với hắn là nàng sẽ giúp hắn đoạt lại Thiên Tử lệnh, mặc dù hắn không chứng kiến nàng làm thế nào để đoạt lại Thiên Tử lệnh, nhưng hắn vẫn không làm gì, không hề tỏ ra bất mãn với nàng, cũng không mất kiên nhẫn mà đích thân ra tay.