Nghĩ như vậy, hắn xùy lạnh một tiếng: “Thất hoàng tử trúng độc gì vậy?”
“Đạm Đằng Thấu!” Hạ nhân lập tức trả lời, lại bổ sung: “Chỉ có Thiên Sơn Tuyết Liên mới có thể giải được độc, mà trong Thái y viện vào lúc này lại chỉ có đúng một cây!” Nghe hắn ta nói như vậy, Nhiếp chính vương điện hạ cười giễu cợt: “Thiên Sơn Tuyết Liên? Trên đời có thứ như vậy sao?” Nói xong, hắn không nói thêm lời nào nữa mà cất bước rời đi.
Sau mấy giây sửng sốt, người quỳ gối trên mặt đất ở phía sau hắn đã phản ứng lại! Trong thế giới của Vương, hắn chính là nguyên tắc, cho nên tồn tại tức là hợp lý, nếu hắn cho rằng không hợp lý thì không nên tồn tại.
Do đó, thứ mà Vương không biết nó có tồn tại như2Thiên Sơn Tuyết Liên thì nên lập tức tiêu hủy mới đúng! Về phần Thất hoàng tử điện hạ tự biên tự diễn, chơi đùa vui vẻ, cũng chỉ có thể để hắn ta tự mình cứu lấy mình mà thôi.
Mà đúng lúc hắn ta định mở miệng nhận lệnh, lập tức đi tiêu hủy vật kia thì phía trước đột nhiên truyền tới giọng nói quyến rũ lạnh lùng: “Cô không thích âm thầm giở trò gì đó để đối phó với người khác, ngươi cứ đi thẳng đến Thái y viện, nói Cô muốn cây Tuyết Liên đó! Phải làm cho Lạc Tiểu Thất hiểu rõ là Cô đang nhắm vào hắn, cảnh cáo hắn
Rõ chưa?”
Tâm cơ của Lạc Tiểu Thất đúng là không khác gì tên trai bao Doanh Tần! Nếu không phải Lạc Tiểu Thất chỉ là đệ đệ của nàng, tuyệt đối không xuất hiện7dây mơ rễ má gì không nên có thì chỉ dựa vào việc đối phương dám giở thủ đoạn như vậy, hắn nhất định phải xé xác hắn ta ra!
“Thuộc hạ đã rõ!”
Chuyện ở bên này, đương nhiên Lạc Tử Dạ hoàn toàn không biết
Nàng nhanh chóng trở về phủ đệ của mình
Khi vừa tới cổng phủ Thái tử, trong cung truyền tin tới, nói rằng hôm nay bệ hạ định xuất phát tới biên ải, tiếp nhận sự đầu hàng của nước Nhung.
Bệ hạ bảo Lạc Tử Dạ nhanh chóng chuẩn bị, buổi trưa kính cẩn chờ đợi ở cổng hoàng thành.
Lạc Tử Dạ tiếp chỉ, tiếp đó vị công công kia lại nói: “Thái tử điện hạ, bệ hạ cũng bảo nô tài chuyển lời, nói các thái y đang điều chế thuốc cho Thất hoàng tử điện hạ rồi
Chắc chắn Thất hoàng tử điện hạ tuyệt đối9sẽ không có đáng ngại gì, xin ngài hãy yên tâm! Và lần này, mấy vị khách quý cũng đưa quốc thư cho bệ hạ, bày tỏ hy vọng được đồng hành
Bệ hạ đã nhận lời rồi, đến lúc đó xin Thái tử hãy chiếu cổ cho bọn họ!”
Ông ta nói xong lời này, Lạc Tử Dạ gật đầu: “Được, xin công công hãy bẩm báo lại với phụ hoàng, bản Thái tử nhất định sẽ không phụ sự trông cậy của người!”
Khách quý, còn có thể là ai chứ?
Còn không phải là mấy người Võ Hạng Dương, Võ Lưu Nguyệt, Hiến Thương Dật Phong, Minh Dận Thanh chắc! Hoàng để truyền chỉ nói muốn nàng chiếu cố, nói trắng ra là lo lắng thì mới hận cũ của nàng và Võ Lưu Nguyệt khiến nàng lại động thủ với nàng ta, gây ồn ào làm cho mặt mũi mọi5người đều khó coi.
Nàng nói như vậy, vị công công kia khẽ gật đầu
Ông ta cười nói: “Nếu đã như vậy, nô tài sẽ trở về truyền đạt lại!”
Đáp Đáp cũng là một người lanh lợi, nàng ta lập tức đi lên đút một thỏi bạc vào trong ống tay áo của công cộng, công công vui vẻ ra mặt rời đi
Lạc Tử Dạ đứng nguyên tại chỗ nhìn chằm chằm mấy giây, sau khi đợi đối phương đi xa, nàng ước ao cảm thán một câu: “Công công đúng là một nghề tốt để kiếm tiền!”
Đáp Đáp: “...”
Sau khi cảm thán xong, nàng trở về phủ đệ, định thay quần áo đi ra ngoài
Khi nhìn quyển ghi chép chỉ còn lại một nửa ở trong ống tay áo, ánh mắt nàng chăm chú nhìn nó
Nàng hừ lạnh một tiếng, trong lòng ghi nhớ món nợ với Võ Tu Hoàng!
Sau3khi chuẩn bị xong xuôi cho mình, nàng hạ lệnh dẫn theo một nghìn người của Thần Cơ doanh hộ giá đi theo mình, thật ra chính là dẫn theo đội súng hỏa mai của mình! Đoạt lại Thiên Tử lệnh cho Phượng Vô Trù, thành bại nằm ở hành động lần này! Sau khi mọi thứ đều đã được chuẩn bị xong, nàng trở về phòng lấy quạt
Sau khi vào cửa, nàng trông thấy trên bàn của mình có đặt một tờ giấy: Lần này là cơ hội tốt nhất để lấy được Thiên Tử lệnh, ngươi nhất định phải nắm chắc! Vẫn là ký hiệu quen thuộc, vẫn thiếu một góc giấy
Lạc Tử Dạ nở nụ cười, nhưng trong mắt lại có ánh sáng lạnh lướt qua! Nàng bình tĩnh vò nát tờ giấy, sau đó dẫn theo người hùng dũng đi ra ngoài.
Suốt quãng đường nàng đều nở nụ cười, nét mặt rạng rỡ
Đến cổng hoàng thành, vừa đúng lúc Hoàng để đến nơi nên nàng lập tức hành lễ
Lúc này, tất cả mọi người đều đã đến, kể cả Võ Lưu Nguyệt khiến cho người ta nhìn thấy là ghét cũng đã đến rồi, duy chỉ có một mình Phượng Vô Trù vẫn chưa đến
Thế là, mọi người lại cùng chờ đợi.
Những người khác hình như đã đợi quen rồi
Lạc Tử Dạ vẫn đang cười, nàng phe phẩy cây quạt của mình nhưng trong mắt không hề có ý cười
Sự tức giận này đương nhiên là với người lại một lần nữa truyền tờ giấy cho mình, đến nỗi nàng chẳng muốn tức giận vì mình lại phải đợi cái tên Phượng Vô Trù kiêu ngạo!
Hiền Thương Mặc Trần ở bên cạnh liếc nhìn nàng, đột nhiên cười nhạt: “Hôm nay hình như Thái tử đặc biệt tràn đầy sức sống, ăn mặc đẹp hơn rất nhiều so với ngày trước!”
Thật ra đây là lời nói thật, bởi vì nàng cứ cười suốt, y phục cũng là đồ được cắt may mới nhất, kim quan trên đầu cũng lấp lánh ánh sáng
Nguyên nhân rất đơn giản, lần này có nhiều trai đẹp cùng xuất hành như vậy, dĩ nhiên nàng muốn gìn giữ hình tượng của mình, thứ nhất là để xuất hiện trước mặt bọn họ, thứ hai là để mình không đến mức bị bọn họ vượt mặt.
Lúc này nghe Hiến Thương Mặc Trần nói như vậy, nàng bèn cười: “Đó là đương nhiên, đi xa đương nhiên phải diện đẹp, nói không chừng lại có mỹ nam nhìn trúng gia thì sao? Suy cho cùng chuyện duyên phận, ai nói chắc được chứ?”
Nàng vừa mới dứt lời thì phía sau đột nhiên truyền tới một giọng nói làm cho người ta sởn hết cả gai ốc: “Vậy sao? Ngươi muốn được mỹ nam nào nhìn trúng thế?”