Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung



Mà càng buồn cười hơn là, sau khi nói xong lời kia, tất cả binh lính phía sau nàng đều lập tức hô to: “Rõ! Làm màu để cho quần chúng nhân dân được chiêm ngưỡng bữa tiệc thị giác! Làm màu vì danh tiếng của Thiên Diệu! Làm màu vì sự dũng mãnh như thần của bệ hạ và Thái tử! Chúng ta không bao giờ cảm thấy khổ cực! Chúng ta vì nhân dân phục vụ!” Trước khi xuất phát tới nước Nhung, Lạc Tử Dạ phải mất cả buổi để dạy cho bọn họ nói những lời này.

Mọi người câm nín luôn: “...”

Thế nhưng, đám binh lính này còn ra vẻ đàng hoàng đứng đắn khiến người khác giận sôi, ai nấy đều bày ra vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc

Mọi người nhìn đám lính này rồi lại đưa mắt nhìn nhau,3sau đó đột nhiên không biết nên nói gì cho phải.

Mà lúc này, cuối cùng Nhiếp chính vương điện hạ cũng mở mắt, nhìn thoáng qua cảnh tượng trước mặt

Trong đôi mắt ma quỷ của hắn lóe lên ý cười

Hắn nhìn về phía Lạc Tử Dạ, chẳng cần nghĩ cũng biết những lời kia đều do nàng nghĩ ra


Ngược lại hắn cảm thấy câu từ khá là thú vị đấy! Ngay cả Doanh Tần và Thanh Thành - hai người đang lén lút ẩn nấp với thân phận binh sĩ nước Nhung - sau khi xem hết cảnh này, bọn họ cũng buồn cười mà không dám cười

Cả hai đều không còn gì để nói!

Mọi người trong Thần Cơ doanh cũng đổ mồ hôi hột sau ót

Bọn họ thật sự không hiểu tại sao Thái tử lại ăn no rửng mỡ bảo bọn họ nói0mấy câu này, ừm, mặc dù đúng là hành động này giúp bọn họ trở nên oai phong hơn nhiều

Thế nhưng, thế nhưng nói vậy có vẻ rất ngu ngốc đó! Lạc Tử Dạ thì khác, nghe Thần Cơ doanh nói xong, nàng rất hài lòng

Nàng cưỡi ngựa đi tới phía trước đội ngũ, tuần tra vài vòng

Còn Lạc Tục Phong - người được binh lính Thần Cơ doanh tung hô muốn làm màu vì Thiên Diệu, vì ông ta và Lạc Tử Dạ - sau gáy đã xuất hiện đầy vạch đen, ông ta im lặng bước lên đài cao, ngồi xuống vị trí của Hoàng đế

Ông ta chỉ mong là lời tiếp theo của Lạc Tử Dạ và binh lính của nàng tuyệt đối đừng bao giờ nhắc tới mình nữa!


Trong lúc tâm trạng Lạc Túc Phong đang suy sụp, những người khác5cũng bắt đầu nhao nhao ngồi xuống

Sau khi tuần tra, Lạc Tử Dạ gật đầu thỏa mãn, lên tiếng hỏi: “Tôn chỉ của chúng ta là gì?”.

“Phát huy truyền thống làm màu, làm cho đất nước vang danh thiên hạ!” Cả đám người đổ mồ hôi hột sau gáy, đồng thanh đáp lời.

Những người đàn ông cao lớn của các bộ lạc lớn trên đại mạc đã ngây người từ lâu! Trung Nguyên bắt đầu phổ biến kiểu duyệt binh này từ bao giờ thế nhỉ? Trước khi duyệt binh còn phải chém gió cơ đấy! Hơn nữa, bọn họ chém gió một cách thái quá thế kia, vậy mà thái độ vẫn đàng hoàng đúng đắn như thế, người Trung Nguyên biết chơi thật đấy!

Bọn họ thử so sánh thì cảm thấy có khi nào mình là người nhà quê nên không biết chơi4như những người trong kinh thành này.

Đám người Thần Cơ doanh hộ tôn chỉ xong, đừng nói tới mấy người cầm quyền ở đây, mà ngay cả những người đàn ông đại mạc thị uy lúc đầu, và cả cấm Vệ quân của Lạc Túc Phong đều vào vai một bầy khỉ hoang

Tất cả mọi người đều dừng động tác trên tay, đồng loạt nghiêng đầu nhìn đội quân của Lạc Tử Dạ.

Bọn họ đang làm gì vậy?

Mặc dù hành động của bọn họ nhìn có vẻ hơi ngu ngốc, nhưng khí phách cực ngầu, khí thế dũng mãnh, dáng đứng thẳng tắp! Trên thực tế, cảnh tượng này đã làm thay đổi nhận thức của mọi người

Trước đây, người đại mạc đều cho rằng ngoài hộ vệ Vương Kỵ của Phượng Vô Trù ra thì những người Trung Nguyên khác đều là thư sinh9nho nhã yếu ớt, là con ma ốm, quân đội cũng là một đám ủ rũ ỉu xìu, hoàn toàn không sánh bằng người đại mạc bọn họ.

Nhưng bây giờ nhìn đội quân của Lạc Tử Dạ...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận