Sau khi nói xong lời này, nàng quay đầu đi, không nhìn đối phương nữa.
Lần này, Hiến Thương Mặc Trần hoàn toàn bối rối
Hắn có chuyện nói không hết, thế nào cũng phải nói? Hơn nữa, bởi vì không có ai cùng mình nói chuyện phiếm nên trong lòng có buồn khổ cần giải tỏa? Chuyện buồn cười nhất là, Lạc Tử Dạ vừa mở miệng nói nhiều lời như vậy, nàng lại không biết xấu hổ nói rằng mình là một người lạnh lùng!
Còn Long Ngạo Địch ở bên cạnh vô duyên vô cớ nằm cũng trúng đạn, sắc mặt hắn cực kỳ khó coi, đôi mắt đỏ nheo lại, hơi không vui nhìn Lạc Tử Dạ một cái
Hắn cảm thấy mình không thích nói chuyện là điều vô cùng tốt, cũng không cần ai tới khiến mình trở nên hoạt bát!
Còn về việc Lạc3Tử Dạ là một người lạnh lùng...? Cũng không biết có phải mọi người đều cạn lời rồi hay hoàn toàn bị nghẹn ứ trước những lời này của Lạc Tử Dạ! Vì vậy, tất cả mọi người đều không lên tiếng nói gì, đồng cảm nhận Hiên Thương Mặc Trần một cái.
Mà lúc này, Lạc Tử Dạ lại liếc Hiến Thương Mặc Trần, ánh mắt kia vừa đơn giản lại thô bạo, dường như đang nói đối phương tự làm tự chịu! Hiến Thương Mặc Trần nhìn trời, khẽ than thở
Cuối cùng hắn cũng biết tính cách hoàn toàn không thể đắc tội của Lạc Tử Dạ!
Muốn tính kế Lạc Tử Dạ, thật sự phải chuẩn bị tinh thần bị ăn đủ.
Khi thấy người đàn ông khác bị Lạc Tử Dạ chán ghét vì tâm cơ quá sâu, Nhiếp chính vương điện hạ bày tỏ0nghe xong thì tâm tình cũng không tệ lắm, khóe miệng cũng hơi nhếch lên.
Lúc này, ngay cả Doanh Tần đang ẩn nấp trong đám người cũng không quay đầu lại mà nói với Thanh Thành: “Nhớ kỹ, Lạc Tử Dạ không thích người tâm cơ thâm trầm, sau này nhớ nhắc nhở ta!”
“Vâng!”
Cuộc đối thoại này chấm dứt, người của Gia Trác Phong cũng đã chuẩn bị xong
Hơn nữa đội ngũ hết sức chỉnh tề đứng ở chính giữa!
Gia Trác Phong khoát tay.
“Ha!” Mọi người hô to, trường kích(*) trong tay lập tức đâm về phía trước! Biểu cảm trên mặt người này còn lạnh lùng nghiêm túc hơn người kia, tràn ngập sát khí!
(*) Trường tích: là một loại kích cán dài của người Trung Quốc
Kích trồng bề ngoài tương tự như thương hay mâu (các loại giáo) ở nhiều bộ phận, với một5hoặc hai lưỡi nhỏ hình trăng lưỡi liềm gắn vào phần đầu và một núm tua bằng lông ngựa màu đỏ đính vào nơi là phần đầu của vũ khí này nối liền với phần cán.
Khí thể như vậy đúng thật là có mấy phần bản lĩnh.
Hạ bàn của từng người đều ổn, ai nấy đều đứng thẳng tắp
Khí thể bọn họ hùng hồn, không hề kém hơn so với người của Lạc Tử Dạ vừa rồi!
Sau khi đâm một cái, Gia Trác Phong lại vung tay lên, ngay sau đó bọn họ lại hét lớn một tiếng: “Hô!” Bọn họ vừa hồ xong, trường kích trong tay cũng chuyển hướng! Trường kích tạo thành đường chéo, nhận tất cả đều ra dáng, có lực!
Vì vậy, ánh mắt của không ít người đều nhìn về đám người của Lạc Tử Dạ
Bọn họ muốn nhìn xem sau4khi Thần Cơ doanh muốn làm màu kia nhìn thấy đối phương cũng rất lợi hại, không biết có cảm nhận được chút áp lực nào không! Nhưng bọn họ cứ nhìn chòng chọc một lúc như vậy mà chẳng phát hiện ra vấn đề gì cả.
Đám người đó vẫn luôn nhìn thẳng về phía trước.
Bọn họ đứng thẳng tắp, biểu cảm trên mặt không hề qua loa tùy tiện chút nào! Biểu hiện cực kỳ cứng rắn
Trên mặt không hề lộ ra chút áp lực gì vì chuyện này!
Sau mấy lần đối mặt, mọi người từ từ thu ánh mắt lại.
Trong lòng bọn họ đang suy nghĩ, đám người này của Lạc Tử Dạ hoặc là đang kiên quyết giả bộ, hoặc là không rõ chuyên môn, hoặc là thật sự có chút bản lĩnh! Mà bản thân Lạc Tử Dạ giờ phút này cũng9chỉ ở một bên nhìn, ung dung cắn hạt dưa.