Nàng không hề nói rằng bản thân còn có điều gì phải lo lắng mà là hỏi quân vương nước Nhung còn lo lắng điều gì nữa.
Câu này cũng thể hiện điều Lạc Tử Dạ muốn nói với quân vương nước Nhung, đó chính là ngay từ đầu bọn họ đã có lòng tin rồi, và Lạc Tử Dạ càng không bao giờ hoài nghi đội súng ống của mình! Nàng vừa dứt lời liền có không ít người đưa mắt nhìn nhau
Đặc biệt là Gia Trác Phong, hắn trực tiếp mở miệng nhắc nhở Lạc Tử Dạ: “Tiểu vương muốn nhắc nhở Thái tử Thiên Diệu một câu, ngài đừng có quá mức liều lĩnh! Mặc dù chúng ta chưa từng thấy thứ trong tay Thái tử Thiên Diệu, có lẽ lực3công kích của nó cũng thật sự vượt trội, thế nhưng ngay cả đại mạc chúng ta cũng không có ai dám tùy tiện trêu chọc những con sói hoang này! Bởi vì chỉ cần là người có một ít kiến thức đều biết rằng răng nanh của chúng thật sự là thứ vũ khí sắc bén nhất trên đời này!”
Hắn nói như thế vì hai mục đích, thứ nhất là để nhìn phản ứng của Lạc Tử Dạ sau khi nghe xong, thứ hai là hù dọa đối phương.
Bởi vì trong lòng hắn hiện tại không rõ lắm, nếu Lạc Tử Dạ thật sự có thể giết chết hết những con sói hoang này thì màn biểu diễn vừa rồi của hắn quả thật không là gì cả
Không ai sống ở đại0mạc mà không biết về lực sát thương của sói hoang, chúng chắc chắn là loài ăn thịt đáng sợ hơn nhiều so với lũ ưng ngỗng luôn được xưng là loài chim dữ kia!
Nếu bây giờ Lạc Tử Dạ thật sự thành công...
Như vậy thì không cần người ta nói hắn cũng biết, giữa bọn họ và Lạc Tử Dạ, ai mới là người lợi hại hơn! Đừng nói tới việc lừa gạt người Trung Nguyên rằng người của mình lợi hại hơn, ngay cả những người đàn ông đại mạc cũng sẽ không tin tưởng chuyện hoang đường như thế nữa.
Thế nhưng hắn nói và tính toán nửa ngày trời đều không có tác dụng gì, chỉ thấy Lạc Tử Dạ gật đầu
Sau đó nàng nhìn thoáng qua quân đội của5mình rồi hỏi: “Lời khuyên của vị Vương gia này vô cùng...?”
“Chân thành!”
Sau đó nàng lại nói tiếp, “Nhưng mà đối với bản thân, chúng ta vĩnh viễn tràn đầy...?”
“Tự tin!” Cuối cùng nàng còn hỏi một câu: “Chúng ta luôn luôn tràn đầy tự tin đối với bản thân là bởi vì chúng ta có đủ...?”
“Thực lực!”
“Tốt lắm!” Lạc Tử Dạ gật đầu, nàng lại nhìn thẳng hắn ta một cái, lộ ra vẻ mặt tươi cười và nói: “Cảm ơn vị Vương gia này đã quan tâm, nhưng mà cũng may là cả đội súng ống của Thần Cơ doanh chúng ta đều tràn đầy tự tin đối với bản thân, đều tin rằng nhất định sẽ giải quyết được vấn đề này, làm cho chúng ta có thể làm màu4đến tận chân trời!”
Nàng vừa nói xong, sắc mặt Gia Trác Phong liền tái xanh! Hắn thật sự không rõ lắm vì sao Lạc Tử Dạ lại thích làm màu đến thế, thích đến mức có thể nói rằng bản thân làm màu một cách tự nhiên như thế, nghiêm túc như thế, quả thật là nói ba câu thì cả ba câu đều không bỏ từ “làm màu” ra khỏi miệng được
Hơn nữa, không chỉ có mỗi thế thôi, nàng nói như vậy rõ ràng là đang cự tuyệt hắn, thế nên nếu như đội súng ống này thật sự có thể bắn chết những con sói hoang kia thì chuyện bọn họ dự định ra oai với Thiên Diệu lần này xem như hóa thành bọt biển
Đặc biệt là không chỉ9hóa thành bọt biển thôi.