Hiến Thương Mặc Trần nhìn chằm chằm những con sói hoang này một lát
Hẳn là người duy nhất trong những mỹ nam xuất sắc ở đây biết một ít về y học, dù sao thì Hiện Thương cũng là quốc gia thừa thãi các loại dược liệu quý báu! Lúc này, ánh mắt hắn chợt trở nên sâu sắc hơn sau khi quan sát những con sói hoang kia
Những con sói này nhìn vừa nóng nảy vừa xao động, không chỉ liên tục dùng móng cho đất mà vẻ mặt còn vô cùng dữ tợn
Đôi mắt chúng đỏ tươi giống y như lên cơn điên vậy.
Hắn vừa nhìn một cái liền biết những con sói hoang này nhất định là đã bị đút thuốc trước khi đưa tới đây! Loại thuốc này có thể kích thích bản3tính nóng nảy, điên cuồng trong cơ thể chúng, lực sát thương của chúng vào lúc này cũng mạnh hơn bình thường gấp mấy lần! Nếu như thả chúng ra trong trạng thái như thế này...
E rằng cảnh tượng sẽ vô cùng máu me
Hơn nữa, Lạc Tử Dạ chưa chắc sẽ chống đỡ nổi! Tuy nhiên, dù trong lòng Hiến Thương Mặc Trần nghĩ như vậy, hắn nhìn thấu được những mánh khóe này, biết có người cố ý làm khó dễ Lạc Tử Dạ, thậm chí là muốn tính mạng củay nhưng hắn vẫn không mở miệng! Dù sao thì thực lực mà Lạc Tử Dạ vừa thể hiện thật sự quá sức kỳ dị, đội súng ống kia càng làm cho người ta không thể không đề phòng
Trong tình huống này, hắn thật sự muốn0nhìn xem Lạc Tử Dạ rốt cuộc có bao nhiêu thực lực, có thể khống chế hết toàn bộ những con sói hoang đang nổi cơn điên này hay không! Nếu y thật sự có thể làm được, như vậy thì không cần bàn cãi thêm về tính nguy hiểm của Lạc Tử Dạ nữa, còn nếu không thể thì Lạc Tử Dạ sẽ phải chôn thân trong miệng sói..
Hắn bỗng nhiên sửng sốt
Hắn nghĩ xong liền cười một tiếng
Nếu như cuối cùng sự việc có thành ra như vậy thì việc Lạc Tử Dạ chết thật sự không thể tránh khỏi, hắn sẽ không quan tâm và cũng không muốn quan tâm
Dù sao thì đội súng ống này cũng là một sự uy hiếp tiềm tàng đối với Hiên Thương của bọn họ.
Về phần Lạc Tử5Dạ.
Người chưa từng tiếp xúc với loài động vật này và không hiểu một chút gì về y học như Lạc Tử Dạ tất nhiên sẽ không phát hiện điều này
Nàng đang tính mở miệng bảo quản vương nước Nhung ra lệnh thả sói ra thì giọng nói từ tính lạnh lẽo của Nhiếp chính vương điện hạ đã truyền từ trên đài cao xuống, trong giọng nói của hắn mang theo chút suy tư và áp bức trời sinh.
Hắn nhìn chằm chằm Lạc Tử Dạ, giọng nói bình tĩnh và chậm rãi vang lên: “Lạc Tử Dạ, không nên huênh hoang!” Hắn vừa nói đến đây thì cặp mắt ma quỷ đã lẳng lặng nhìn chăm chú vào nàng, hai người đối mặt với nhau
Hắn nói như thể một là vì muốn âm thầm dò xét4ý tưởng trong lòng nàng, hai là muốn khẳng định với nàng, để nàng hiểu rằng nếu như bản thân nàng không thể đối phó với chúng được thì hắn sẽ là người xử lý giúp cho nàng.
Hẳn không hề hiểu về y học, thế nhưng lực công kích mà lũ sói hoang này thể hiện ra lại làm cho hắn phát hiện một vài vấn đề.
Lạc Tử Dạ đưa mắt nhìn sang, chỉ thấy trong đôi mắt hắn chứa đựng sự ngạo mạn, mà bên dưới ngạo mạn đó còn ẩn chứa sự quan tâm mơ hồ
Điều đó làm trái tim nàng cảm thấy ấm áp.
Nàng chợt cười khẽ một tiếng
Điều khó thấy nhất trên đời này chính là cảnh cây vạn tuế ra hoa, mà tương tự với nó là việc kẻ luôn ngồi trên9cao như Phượng Vô Trù, tại thời điểm không biết rằng nàng có thể chống đỡ được hay không như thế này, hắn không chỉ không dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn nàng mà còn thể hiện ra sự quan tâm của mình.
Đây quả thật là một việc vô cùng kỳ lạ đối với Phượng Vô Trù.