Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung



Lạc Tử Dạ nói chuyện cực kỳ phách lối khiến không ít người giận sôi, thậm chí còn có người muốn lập tức xông lên dạy chỗ nàng một trận nên thân

Thế nhưng Gia Trác Phong lại đưa tay lên ngăn cản bọn họ!

Ánh mắt hẳn sa sầm nhìn chằm chằm vào Lạc Tử Dạ, vẻ mặt cực kỳ khó coi

Nói thật lòng, với tính cách của hắn thì hắn thật sự muốn triệu tập mấy chục nghìn tướng sĩ của mình phân tranh cao thấp với Lạc Tử Dạ một phen để làm nhụt nhuệ khí của đối phương! Thế nhưng hiện giờ phải đối mặt với loại vũ khí đáng sợ như thế, trong lòng hắn không tự tin cho lãm nên không dám tùy tiện ứng chiến.

Nếu hắn thật sự để cho tướng sĩ của mình lên ứng chiến nhưng toàn quân lại bị bắn3chết giống như những con sói hoang kia thì hắn sẽ trở thành tội nhân của bộ lạc! Vì thế cho nên lúc này hắn chỉ có thể nuốt xuống cơn tức này và mỉm cười lên tiếng: “Nếu chỉ là duyệt binh thì tất nhiên là không cần phải để quân đội hai bên đụng đao đụng gươm đánh nhau thật! Ngược lại, nếu chúng ta làm vậy thì rất dễ sứt mẻ tình cảm đấy, cho nên tiểu vương cho rằng vẫn nên dùng sói hoang thì tốt hơn!”

Hắn vừa nói xong, mấy vị thủ lĩnh của các bộ lạc khác lập tức tán thành

Lạc Tử Dạ gật đầu, bày ra dáng vẻ “tùy ngươi đó, người muốn thể nào cũng được hết”!


Quả nhiên nửa khắc sau, hàng nghìn con sói hoang được lùa tới! Thậm chí Lạc Tử Dạ còn nghi ngờ có phải bọn0họ đã bắt hết sói hoang trên thảo nguyên tới đây hay không

Nàng nghiêng đầu, liếc mắt nhìn bọn họ: “Các ngươi có chắc là thật sự muốn gia giết bầy sói hoang này không? Giả sử như gia giết sạch bọn chúng, khiến loài sói hoang tuyệt chủng thì không hay lắm đâu?”

Gia Trác Phong lập tức bật cười: “Không ngờ Thái tử Thiên Diệu lại có tấm lòng nhân hậu như vậy! Có điều xin Thái tử cứ yên tâm! Những con sói hoang này đều cực kỳ hung dữ, đã từng lấy mạng người rồi đấy! Đương nhiên cũng có không ít sói hoang chỉ ăn động vật chứ không làm con người bị thương, vì vậy chúng ta không bắt chúng! Thế nên Thái tử không phải áy náy khi bắn chết bầy sói hoang này, cho dù ngài có giết sạch thì loài5sói hoang cũng không tuyệt chủng đâu!”

Ngoài miệng hắn nói thế thôi chứ trong lòng lại cảm thấy bởi vì Lạc Tử Dạ sợ hãi nên muốn tìm cớ rút lui, mà đương nhiên hắn sẽ không cho phép điều này xảy ra!

Gia Trác Phong đã nói vậy thì tất nhiên Lạc Tử Dạ cũng không nhiều lời nữa.

Nàng nhìn thoáng qua những người cách đó không xa, đồng thời lên tiếng: “Nếu vậy thì chuẩn bị bắt đầu thôi! Phân đội hai đội súng máy bắn phá chuẩn bị xuất kích!” “Rõ!” Thượng Quan Ngự lập tức cúi chào Lạc Tử Dạ, dáng vẻ nghiêm túc vô cùng! Vào hôm bọn họ nghiên cứu súng thành công, Thái tử đã đưa cho hắn bản vẽ cấu tạo súng máy

Hai người bọn họ gần như là không bàn bạc mà có cùng ý tưởng, chẳng cần mất nhiều4công sức mà đã có thể chế tạo súng máy thành công

Cho nên bây giờ bọn họ có thể làm màu cực đẳng cấp!

“Chuẩn bị vũ khí!” Hắn hô lớn.

Ngay lập tức có bốn trăm binh lính đồng thanh đáp: “Rõ!” Sau đó, bọn họ đồng loạt mở túi vải bên hông rồi lôi ra một khẩu súng máy

Bọn họ cùng tiến về phía trước, bước đi hiên ngang.

Lạc Tử Dạ cũng cất cao giọng nói: “Hiện tại, đội quân đang đi về phía mọi người là phân đội hai đội súng máy bắn phá thuộc bộ binh Thần Cơ doanh! Bọn họ đang đằng đằng sát khí, oai phong bất khuất...” Mọi người nghe vậy, khóe miệng lập tức run rẩy


Bọn họ thật sự không hiểu Lạc Tử Dạ duyệt binh thì cứ duyệt binh đi, tại sao lại phải nói nhảm nhiều như vậy, khiến cho9bọn họ nghe xong thì cười không được mà khóc cũng chẳng xong.

Sau khi nàng luyên thuyên giới thiệu một hồi lâu, đội ngũ đã đồng loạt bước lên phía trước, còn đội súng ống lúc nãy nhanh chóng lùi sang một bên, nhường lại vị trí cho bọn họ! Thượng Quan Ngự hộ to: “Nằm xuống, chuẩn bị sẵn sàng tư thế xạ kích!” “Rõ!”

“Bịch”, “bịch”..

Các binh sĩ lần lượt nằm sấp xuống, hai chân mở rộng trên mặt đất, tay đỡ súng máy, sẵn sàng bắn! Về phần Lạc Tử Dạ, lúc này không biết tại sao nàng lại cảm thấy quần lót hơi ướt, rất không thoải mái

Lẽ nào nguyên nhân là do mấy ngày nay nàng cưỡi ngựa quá nhiều nên mới cảm thấy khó chịu? Nàng chỉ thoáng nghĩ vậy thôi, chứ không hề nghĩ nhiều

Thế rồi nàng lập tức nhảy xuống từ trên lưng ngựa

Sau đó nàng đứng ở một bên định tiếp tục xem chỉ huy.

Ở trên đài cao, ngay lúc Gia Trác Phong định bảo thuộc hạ thả sói hoang ra, khóe mắt hắn đột nhiên nhìn lướt qua vị trí trên lưng ngựa mà Lạc Tử Dạ vừa mới ngồi lúc nãy!

Bởi vì Lạc Tử Dạ muốn thể hiện phong thái tự nhiên phóng khoáng như bạch mã hoàng tử nên nàng cưỡi ngựa trắng


Mà lúc này, hình như trên lưng con ngựa kia có vết máu mờ nhạt.

Vẻ mặt Gia Trác Phong cứng đờ

Hắn đưa mắt nhìn Lạc Tử Dạ, lên tiếng hỏi han: “Thái tử Thiên Diệu bị thương à?” Hắn vừa dứt lời, tất cả mọi người lập tức nhìn sang

Ai nấy đều nhìn chằm chằm vào vị trí Lạc Tử Dạ vừa ngồi trên lưng con ngựa trắng

Lạc Tử Dạ cũng ngoảnh đầu nhìn sang, sau đó trước mắt tối sầm, suýt thì ngất xỉu luôn

Lúc này nàng đã biết nguyên nhân của cái cảm giác ướt át kia là cái gì rồi

Con mẹ nó chứ, nàng đến mùa dâu rồi hả? Tại sao nàng không thấy đau? Tại sao kinh nguyệt lại ùn ùn kéo đến như thế này? Đờ mờ, mọi người đều nhìn thấy cả rồi, nàng phải làm sao đây?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận