Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung



Nhưng cho dù trong lòng hiểu rõ những điều đó, thấy nàng cố gắng che giấu và giả ngu ở trước mặt mình, hắn vẫn không có cách nào kiềm chế được sự tức giận ở trong lòng.

Sau khi nói xong lời tức giận này, hắn chẳng đợi Lạc Tử Dạ trả lời mà đã buông nàng ra, đặt nàng ngồi lên bên giường

Giọng nói vốn dĩ không vui cũng cưỡng chế làm nó trở nên dịu dàng, hắn trầm giọng nói: “Ngươi thay quần áo trước đi, Cô cũng ra ngoài thay quần áo đây

Trong vòng một canh giờ, Cô sẽ tìm vật kia cho ngươi!”

Vật kia, đương nhiên là băng vệ sinh vải

Hắn nói xong, cầm theo quần áo Lạc Tử Dạ nhét vào trong lòng rồi chắp tay rời đi

Lạc Tử Dạ ngồi ở bên giường nhìn hắn3sải bước đi ra ngoài


Nàng nhớ tới lời nói tức giận vừa rồi của hắn, tâm trạng hơi hỗn loạn

Sao đột nhiên hắn lại nói ra câu đó? Chẳng lẽ hắn thật sự đã biết rồi? Nói thật thì dù có cho hắn biết, nàng cũng không thấy lo lắng

Suy cho cùng tính cách của Phượng Vô Trù là vậy, chắc chắn không thể nào lấy chuyện này ra uy hiếp nàng được! Nhưng nàng chỉ cảm thấy, với quan hệ hiện tại giữa hai người bọn họ, cũng chưa đến mức để nàng nói cho hắn biết bí mật lớn như vậy mà thôi.

Nhưng nếu như hắn đã biết, tại sao không nói thẳng ra với nàng?

Vậy rốt cuộc là hắn có biết hay không? Thế là Lạc Tử Dạ cũng trở nên bối rối! Không làm rõ được, nàng0liếc nhìn quần áo trong tay mình, cứ thay trước rồi tính! Nàng vô cùng nhanh nhẹn xé bộ quần áo mình vốn mặc ra, sau đó gấp lại thật dày, trước tiên nhét vào trong đũng quần để đối phó, đợi Phượng Vô Trù tìm băng vệ sinh cho nàng.

Song, trong lòng nàng lại bắt đầu tò mò, Phượng Vô Trù cũng là một người đàn ông

Sao hắn có thể không biết xấu hổ đi mua băng vệ sinh? Hắn dự định tìm cho nàng kiểu gì?

Trong lúc suy nghĩ, nàng nằm trên giường, ngáp một cái rồi ngủ mất

Đến chu kỳ kinh nguyệt, người nàng ngoại trừ cảm xúc không ổn định thì cũng rất dễ dàng buồn ngủ! Nàng đi ngủ, còn chuyện băng vệ sinh phiền phức kia thì để cho Phượng Vô Trù xử lý.

Sau khi5Phượng Vô Trù đi ra khỏi lều vải, hắn liền đổi sang một cái lều khác, thay quần áo bị dính máu ra

Hắn dừng lại một chút rồi nói với phía ngoài cửa: “Bảo Tịch Nghiêu vào đây gặp Cô!”

Trong lúc nói chuyện, hắn đã ngồi xuống vương tọa

Chỉ chốc lát sau, Mộc Tịch Nghiêu đã tiến vào


Mặc dù nàng trốn trong đám hộ vệ Vương Kỵ cùng đi theo những mục đích tới đây chủ yếu là nơi có chồn bằng nằm ở gần phía Bắc trường thành

Cho nên nàng dự định sau nghi lễ đầu hàng sẽ cùng sư huynh đi tìm chốn băng.

Nhưng mà lúc này sư huynh gọi nàng tới làm gì? Lẽ nào huynh ấy đã không nhịn được nữa, muốn đi tìm chồn bằng ngay bây giờ sao? Sau khi đi vào, nàng liền gọi4một tiếng: “Sư huynh, tìm muội có chuyện gì thế?” “Muội...” Hắn dừng lại một chút, tròng mắt thần bí nhìn chằm chằm một lúc lâu vào Mộc Tịch Nghiêu, phái nữ duy nhất trong lều của bọn họ

Ấn đường của hắn đột nhiên chau lại như đang bối rối lưỡng lự chuyện gì đó, cũng giống như có lời rất khó mở miệng, đến mức sắc mặt của hắn đen đi

Sau một hồi lâu, hắn mới nói: “Bao giờ thì muội đến ngày?”

“Hả?” Mộc Tịch Nghiêu không nhịn được khẽ run lên, lông tơ trên người cũng dựng đứng

Nàng trừng mắt nhìn hắn rồi hỏi: “Sư huynh, huynh không sao chứ? Dù thế nào thì muội cũng là một cô nương, làm sao có thể nói chuyện này với huynh được? Còn nữa, huynh hỏi muội về việc đến ngày9làm gì? Chẳng lẽ huynh muốn cùng muội...” Nàng vừa nói được nửa câu đã bị hắn không kiên nhẫn cắt ngang: “Được rồi, Cô chỉ muốn hỏi muội, muội có băng vệ sinh hay không?” Giọng nói rất không kiên nhẫn, ánh mắt cũng kiêu ngạo đến nỗi gần như không muốn nói thêm một lời thừa thãi nào nữa.

Nhưng Mộc Tịch Nghiêu đã cảm thấy thật sự quá đáng sợ

Nàng dùng ánh mắt đánh giá nhìn hắn, đánh bạo nói: “Sư huynh, huynh cần băng vệ sinh làm gì? Không phải huynh là đàn ông hay sao? Sư huynh, sao hôm nay muội lại cảm thấy huynh giống như biến thái vậy?”


Khi nghe một người đàn ông bình thường cao cao tại thượng và kiêu ngạo đột nhiên tìm một cô gái như nàng hỏi chuyện băng vệ sinh, nàng thật sự cảm thấy hắn giống như tên biến thái! Quả thật khiến cho người ta nổi da gà, không ngừng run rẩy

Nàng mang biểu cảm không thể chịu được suốt một hồi lâu, đột nhiên thấy sắc mặt của hắn cũng trở nên khó coi, rõ ràng là vì mình nói hắn giống như biến thái khiến hắn tức giận rồi.

Nàng cũng không dám tiếp tục nhiều lời nữa, vẻ mặt cứng đờ nói: “Sư huynh, muội không có! Muội vừa mới hết được mấy ngày, cho nên cũng không cần mang theo vật đó ra ngoài

Huynh còn có chuyện gì nữa không? Không còn thì muội đi trước nhé!” Đáng sợ quá!

Nàng vừa nói xong, Nhiếp chính vương điện hạ đã đưa tay xoa ấn đường, cảm thấy vô cùng đau đầu

Thật ra lúc hắn hỏi cũng thấy rất mất mặt

Nhưng biết làm sao được? Hắn cảm thấy kiếp trước chắc chắn là mình đã mắc nợ Lạc Tử Dạ, hơn nữa còn là món nợ rất lớn

Nhìn bộ dáng giống như muốn tránh xa tên biến thái, chỉ hận không thể lập tức rời đi của Mộc Tịch Nghiêu, hắn suy nghĩ một hồi lâu, có chút khó khăn hỏi một câu: “Cái đó, muội cấn Diêm Liệt giúp tích trữ trước một ít không?” Sau đó hẳn tiện tay lấy đi mấy miếng?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận