Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung

Lạc Tử Dạ đứng nguyên tại chỗ, ngẩn người mất vài giây! Hơi thở này rất quen thuộc, trừ người nào đó ra thì cơ bản không còn ai khác nữa. Lúc này hắn làm như vậy nghĩa là sao đây?! Sờ đến nghiện luôn rồi hả?! Nàng đưa tay ra, đập cái móng lợn của hắn2xuống. Hơn nữa sau khi đập xong, nàng còn véo cho hắn một cái.

Hắn lại tỏ vẻ như rất dễ thỏa hiệp, nàng vừa đưa tay ra, hắn đã buông tay rồi. Cùng lúc đó, tuy đôi mày rậm của hắn vẫn nhíu chặt, nhưng nếp nhăn trên trán lại hơi giãn ra, như thể vừa phát6hiện ra chuyện gì đó rất thú vị vậy. Lạc Tử Dạ quay đầu, tức giận nhìn hắn! Điều khá bi thương ở đây là, vì hắn quá cao, nên dù có tức giận nhìn hắn thì nàng cũng vẫn phải ngửa đầu lên, làm khí thể của nàng có vẻ yếu hơn, khiến nàng thất bại3ngay từ điểm khởi đầu!

Nàng ấm ức đến mức giờ chỉ muốn tìm ngay một cái ghế bằng hoặc tảng đá tới, kê xuống chân mình để chiều cao của hai bên ngang nhau. Sau đó, nàng sẽ tiếp tục trừng mắt giận dữ nhìn hắn, khiến cho khí thế của mình hùng hổ, mạnh mẽ một9chút!

Mà, đối diện với cái nhìn phẫn nộ của nàng, vẻ mặt hắn rất thản nhiên, hơi cúi đầu xuống. Đôi mắt ma mị khẽ nheo lại, lẳng lặng nhìn nàng. Ánh mắt đó vẫn ngạo mạn như vậy, vẫn là ánh mắt nhìn từ trên cao xuống, nhưng lại không giống như nhìn một người đang4tức giận, mà là giống như đang nhìn một con mèo con mình nuôi không nghe lời, giở trò giận dỗi làm mình làm mẩy với mình vậy! Có chút mất kiên nhẫn, có chút cưng chiều, còn có chút muốn dạy dỗ. Ánh mắt máu chó đó khiến Lạc Tử Dạ càng muốn nôn ra máu hơn! Để tránh lỡ việc, nàng quay đầu đi nhìn Hiến Thương Dật Phong một cái trước. Lúc này hắn như đạp trên gió mà đi, hoàn toàn không có dáng vẻ của một kẻ nửa đêm nửa hôm đi làm mấy trò trộm cắp phạm pháp, trộm long mạch gì đó. Phong độ ung dung kia thoạt nhìn chỉ thấy rất trác việt mà thôi. Quả thực, trông chẳng khác gì thần tiên không vướng chút bụi trần vừa hạ phàm. Thế nhưng, thật ra hắn chính là một con hồ ly, vẻ ngoài thì dịu dàng như ngọc, nội tâm thì đây những suy nghĩ gian xảo.

Sau khi xác định vị trí của hắn, cùng với việc xác định rằng dù họ có nói chuyện, đối phương cũng sẽ không dễ dàng phát hiện ra họ, nàng mới quay đầu, nghiến răng nói với Phượng Vô Trù: “Ngươi làm cái quái gì thế? Ta có làm gì ngươi đâu?!” Hắn có biết như thế là sàm sỡ không?!

Nếu không phải hiện giờ nàng là “đàn ông, nếu còn tiếp tục biểu hiện quá gay gắt một lần nữa sẽ khiến người ta nghi ngờ, thì nàng nhất định sẽ nhảy lên mà băm vằm hắn, đánh cho mặt hắn lệch sang hai bên! Dù nàng có thích mỹ nam, cũng không có nghĩa là nàng có thể chấp nhận để cho mỹ nam tùy tiện sờ sờ soạng soạng nàng được! Nhất là khi đối phương sờ nàng còn không phải vì có ý gì với nàng, mà chỉ là vì muốn gây sự với nàng thôi!

Nghe nàng phẫn nộ chất vấn như vậy, vẻ mặt hắn vẫn vô cùng thản nhiên. Giọng nói ma mị quyến rũ không có chút độ ẩm nào, cũng không mang theo bất cứ thành phần hào hứng hay không vui nào, chỉ trầm giọng nói: “Cô chỉ muốn thử xem, với mức độ nhiều mỡ của ngươi, thì Cô có thể chấp nhận để thi thoảng thỏa mãn ham muốn đoạn tụ của ngươi hay không!” Kết quả cuối cùng là, cũng coi như miễn cưỡng hài lòng.

Lạc Tử Dạ cảm thấy như mình vừa bị sét đánh mất mấy giấy!

Nàng chậm rãi mài răng, trừng mắt nhìn hắn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Dù có thực sự là như vậy đi chăng nữa thì ta cũng đâu có bắt người nhất định phải chấp nhận ta, hùa theo ta! Nếu ngươi đã là trai thẳng, thì chỉ cần đừng để ý đến ta nữa là được rồi. Vì sao cứ phải cố miễn cưỡng chính mình làm gì, lại còn chưa được ta cho phép đã sờ soạng ta!”

Nàng bùng nổ nói xong, mặt hắn chợt áp lại áp sát hơn rất nhiều. Hắn nhìn sát mặt nàng, cũng chậm rãi quan sát vẻ mặt của nàng. Khóe môi tà tứ cuồng vọng khẽ nhếch lên nở nụ cười mang theo vẻ nghiền ngẫm và khát máu, còn lộ ra chút vẻ không thể hiểu nổi, mà thật sự không hiểu được. Hắn chậm rãi lên tiếng: “Ta và người đều là đàn ông, sờ một chút thì đã sao?”

“Đệch mợ!” Lạc Tử Dạ tức đến mức suýt thì nôn ra máu! Đều là đàn ông, sờ một tí thì đã sao. Đều là đàn ông, sờ một tí thì đã sao. Đều là đàn ông, sờ một tí... cái đệch!

Nàng tức tối nghiến răng một hồi, rồi bỗng thò tay ra sờ lên vạt áo của hắn! Mà động tác của hắn càng nhanh hơn, túm chặt lấy tay nàng! Trong ánh mắt chứa đựng nụ cười miệt thị, dường như hắn rất khinh thường hành vi không tự lượng sức mình, định ra tay với hắn của nàng. Hắn cúi đầu, nói: “Sao hả, lại muốn phản kháng Cô à?”

Hiển nhiên hắn đã lý giải mục đích nàng ra tay thành - nàng muốn động thủ với hắn. Lạc Tử Dạ trừng mắt nhìn hắn, nghiến răng ken két: “Chẳng phải chính người nói cùng là đàn ông với nhau, sờ một chút thì có làm sao đó sao? Vậy ngươi buông tay ra đi, để gia sờ một cái xem nào!” Mỗi từ mỗi chữ của nàng đều rất qua kẽ răng mà nhả ra! Lúc sờ nàng thì nói nhẹ nhàng thế, vậy mà đến lúc để nàng sờ lại một cái thì không dám sao?

Nàng vừa dứt lời, hắn như sững sờ mất vài giây.

Sau đó, mi tâm càng nhíu chặt hơn, khiến người ta có thể nhìn rõ được nếp nhăn trên trán hắn. Ánh mắt hắn sâu thẳm như đang suy nghĩ về vấn đề này của Lạc Tử Dạ, cùng với việc mình có thể để nàng sở hay không. Một lúc lâu sau, hắn buông tay nàng ra, chắp tay sau lưng, trầm giọng từ chối: “Ngươi không được sở Cô!”

Mi tâm Lạc Tử Dạ giật mạnh, đưa tay lên xoa xoa cổ tay đau nhức vì bị hắn siết. Sự phẫn nộ làm cho đầu óc của nàng hơi choáng váng, nghiến răng hỏi: “Vì sao ta không được sờ ngươi?”

Nghe nàng hỏi vậy, Nhiếp chính vương điện hạ nhìn thẳng nàng không chút e dè, khinh bỉ nói: “Cô không quen!” Đúng thế, nói ra mấy lời như thế này, vẻ mặt và giọng điệu của hắn đều đầy vẻ khinh bỉ và ngạo mạn, hoàn toàn không có chút ngại ngùng nào, hoàn toàn không có chút gượng gạo hay mất tự nhiên nào. Hắn vênh váo đến mức khiến người ta chỉ muốn đạp hắn một cú bay ra tận chân trời!

Lạc Tử Dạ đang muốn nói gì đó để thể hiện sự kháng cự và bất mãn của mình. Hắn lại chợt nhìn về hướng Hiến Thương Dật Phong, nói: “Nếu ngươi còn không đi theo thì không theo kịp đâu!”

Lạc Tử Dạ hồi hồn, cũng nhìn về hướng Hiến Thương Dật Phong, khẽ nhíu mày. Tạm thời gác lại chuyện tay chân hắn không đàng hoàng đã, sau này tìm cơ hội sẽ tính sổ với hắn sau! Nàng nhướng mày nhìn theo bóng Hiền Thương Dật Phong, lại phát hiện ra một vấn đề, bèn quay sang nhìn hắn: “Vì sao ngươi cũng tới đây? Ngươi cũng có hứng với long mạch sao?”

Hơn nữa, đến đây đã đành, lại còn đi theo nàng. Đi theo nàng đã đành, lại còn... thôi bỏ đi! Nàng vừa dứt lời, hắn lại liếc nàng một cái, sắc mặt càng lạnh lùng hơn. Hắn hếch cằm lên, mặt đầy vẻ ngạo mạn, nói: “Thân là sủng vật, hình như ngươi không có tư cách chất vận hành vi của chủ nhân thì phải!”

Diễm Liệt ở cách đó không xa lặng lẽ ôm trán. Thái tử không hiểu, nhưng hắn thì hiểu rõ lắm lắm, hơn nữa, hắn còn lẳng lặng chúc mừng Vương đã thành công đánh lạc hướng chủ đề “vì sao Thái tử không được sờ ngược lại Vương” rồi. Vương quả là chuyên gia đánh lạc hướng một trăm năm...

“Ngươi...” Lạc Tử Dạ tức đến nỗi không muốn tiếp tục nói chuyện với hắn nữa! Giờ thì nàng cũng hiểu được đại khái nguyên nhân vì sao là một người đàn ông cổ đại hai mươi sáu tuổi rồi mà nàng vẫn không nhìn thấy bóng dáng người phụ nữ nào bên hắn. Chắc chắn là vì hắn vênh váo đến nông nỗi này, lại ngạo mạn như thế kia, ai mà muốn gả cho hắn thì chẳng phải tự đi tìm ngược đãi hay sao?! Có không bị hắn chọc tức chết một trăm lần, thì chắc cũng bị hắn nổ chết một ngàn lân!

Nàng quay người đi theo Hiến Thương Dật Phong, đồng thời cũng nhìn Phượng Vô Trù một cái, thực sự khó có thể dằn nổi cơn giận, bèn hỏi một câu: “Phượng Vô Trù, ngươi khắc chết mấy bà vợ rồi? Ồ, phải rồi, vợ tức là nương tử ấy mà!”

Nghe câu này của nàng, ánh mắt của hắn chợt lạnh đi vài phần, nhìn nàng chằm chằm. Từ những tia sáng trong ánh mắt của hắn, không khó để nhìn ra lúc này hắn đã nổi giận rồi. Hơn nữa, cơn giận này còn có phần vượt qua cả dự tính của Lạc Tử Dạ! Vì dường như ngọn lửa giận dữ này của hắn đã không phải vì chính câu nói này của nàng nên cảm thấy hắn bị sỉ nhục nữa. Mà có vẻ như nó còn đâm vào đúng chỗ đau nào đó của hắn, khiến cho sắc mặt hắn lúc này thoạt nhìn khiến người ta vô cùng kinh hãi, giống như ma quân trong điện yêu ma bị mạo phạm nên nổi cơn cuồng nộ vậy!

Nàng hơi sững sờ, lẽ nào hắn thực sự khắc chết vài bà vợ rồi, hơn nữa trong đó còn có cả người mà hắn thật lòng yêu thương sao? Tuy nàng vô cùng căm ghét hắn, nhưng để tránh để cho hắn muốn nảy lên ý muốn giết người vì bị câu nói của minh chọc trúng chỗ đau, đe dọa đến sự an toàn tính mạng của mình, nàng đành phải đưa tay ra, vỗ vai hắn, an ủi: “Không sao không sao, những tổn thương về tình cảm đã qua rồi thì để cho chúng qua đi! Để cho những chuyện cũ bay theo gió, bay theo gió bay theo gió đi...”

Dứt lời, nàng quay người, nhanh chóng nhảy bật lên, đuổi theo hướng Hiên Thương Dật Phong rời đi! Sau lưng nàng lúc này cũng đã ướt đẫm mồ hôi lạnh. Hy vọng hắn sẽ không thẳng tay chém nàng vì giận dữ...

Còn Phượng Vô Trù, hắn đứng nguyên tại chỗ một lúc, rồi lại nhìn theo bóng nàng một lúc, sau đó mới chậm rãi đi theo. Diêm Liệt sửng sốt, Vương chưa hề thành thân, lấy đâu ra vợ?! Có điều, hai chữ “khắc chết” này...

Ánh sao sáng lấp lánh, những tòa nhà trong quốc tự đều dần tỏa ra ánh sáng trắng lờ mờ dưới ánh sao và ánh trăng màu bạc này, trông chẳng khác nào cảnh tiên trong truyện cổ tích. Mà những sự tranh đấu, hiểm họa và xảo trá ẩn giấu trong đó lại khiến bầu không khí dần vặn vẹo, lộ ra sắc thái kỳ quái.

Từ cổ chí kim, Tàng Kinh các trung quốc tự luôn là cấm địa. Thế nên, nếu như trong quốc tự này thực sự có long mạch trong truyền thuyết đó, thì rất có khả năng trong Tàng Kinh các sẽ có cửa vào thông tới nơi cất giấu long mạch.

Mà nơi Hiên Thương Dật Phong đang hướng tới hiện giờ, cũng chính là cửa vào Tàng Kinh các.

Không chỉ mình hắn, mà từ chỗ tối của các hướng khác cũng nhanh chóng xuất hiện bóng dáng của Long Ngạo Địch, Minh Dận Thanh. Thế nhưng, hai người kia còn tới đây sớm hơn họ một bước, thế nên lúc này đã lộ hoàn toàn trước mắt họ. Mà ba người bọn họ tới sau, nên tạm thời chưa bị phát hiện.

Nhìn bóng mấy người này, lông mày Lạc Tử Dạ từ từ nhíu lại, phát hiện ra dường như chuyện này có gì đó không bình thường. Là cấm địa, Tàng Kinh các được liệt vào mục tiêu đáng ngờ hàng đầu cũng là chuyện hết sức bình thường. Nhưng khi tất cả mọi người đều coi nó là mục tiêu đáng ngờ, thì...

Nếu là như vậy thì ngược lại, long mạch không thể nào ở đây.

Quả nhiên, nàng đang mải nghĩ vấn đề này. Hiên Thương Dật Phong ở cách đó không xa chợt nhếch môi nở nụ cười nhạt nhìn theo bóng Minh Dận Thanh và Long Ngạo Địch nhảy vào Tàng Kinh các

Nụ cười đó giống như làn gió thoảng qua, nhìn thì tưởng chỉ nhẹ nhàng nhất qua mặt, nhưng thực tế lại ẩn chứa hơi nước ẩm ướt và âm u. Hắn quay người đi, rời khỏi Tàng Kinh các rồi đi về một phương hướng khác.

Lạc Tử Dạ nhìn hai bên, cảm thấy quan điểm của Hiến Thương Dật Phong có phần ăn khớp với mình. Vì thế, nàng rất dứt khoát rời đi theo Hiến Thương Dật Phong. Phượng Vô Trù nhìn nàng, đương nhiên cũng có thể hiểu được lý do nàng lựa chọn như vậy. Khóe môi của hắn chậm rãi nhếch lên cười, trong nụ cười lại chất chứa vẻ tán thưởng và nghiền ngẫm.

Họ đi theo Hiến Thương Dật Phong suốt cả quãng đường, dần dần tiến vào một nơi khá âm u. Nơi đó vô cùng hoang vắng, gần như cỏ cây hoa lá không sống nổi, cực kỳ không phù hợp với cảnh tượng phồn hoa của cả quốc tự. Điều này khiến Lạc Tử Dạ cũng hơi khó hiểu, sao Hiến Thương Dật Phong tìm được ra nơi này.

Như vậy tám phần là hắn đã sớm nghe ngóng tình hình kỹ càng trước khi vào đây rồi. Thậm chí, chưa biết chừng người của hắn đã ẩn nấp trong này từ lâu rồi. Nàng vừa nghĩ vậy, Hiến Thương Dật Phong ở phía trước đã bước đến trước mặt một ngọn núi giả. Ở đó có một hang đá, ở ngoài cửa hang đá có hai tảng đá làm thành cột đèn.

Bên trong được thắp ngọn đèn âm u màu vàng sáng, trong đêm tối ánh đèn thoáng lóe lên. Một cơn gió nhè nhẹ thổi từ nơi này qua, cuốn bay một chút cát xanh trên đất. Hiên Thương Dật Phong hơi quỳ xuống, đưa tay ra chấm một chút cát lên nhìn. Sau đó, khóe môi hắn nở nụ cười càng ôn nhã hơn, chăm chú nhìn về phía trước, nhẹ nhàng lên tiếng: “Ra đi!”

Nghe hắn nói vậy, Lạc Tử Dạ tưởng rằng đang nói mình. Nàng khẽ nhíu mày, định bước ra thì một bàn tay chợt gác lên vai nàng, giữ nàng lại.

Nàng quay đầu lại nhìn, bắt gặp ánh mắt bình thản của Phương Vô Trù, lẳng lặng nhìn về phía Hiến Thương Dật Phong ở cách đó không xa. Ngay sau đó, nàng cũng nhìn sang, và rồi nàng chợt thấy, có một người chậm rãi bước ra từ cửa động rộng mở kia. Có nghĩa là, người mà Hiến Thương Dật Phong phát hiện không phải họ, mà là người trong hang đá kia sao?

Người bước ra kia mặc y phục của mấy người trong nhóm trưởng lão mặc lúc tế lễ mà nàng nhìn thấy hôm nay. Nhưng ban ngày lúc tế lễ, nàng lại chưa từng nhìn thấy hắn ta.

Lông mày của vị trưởng lão kia rất dài, cùng với bộ râu dài bay bay. Nhìn ông ấy khoảng tầm hơn năm mươi tuổi rồi, hơn nữa, cũng vô cùng tráng kiện. Ánh mắt của người đó nhìn rất hiền từ, nhưng từ bước chân và dáng vẻ thì có thể thấy được, chắc chắn võ công của ông ấy rất cao siêu.

“Thí thủ! Long mạch, e rằng chỉ như hoa trong gương, trăng trong nước mà thôi. Dù cho trước khi đến đây tìm kiếm, ngươi đã tốn biết bao nhiêu công sức đi chăng nữa thì thứ mà thí chủ đạt được, cũng chưa hẳn đã là thứ mà thí chủ mong muốn. Thí chủ cần gì phải chấp nhất như thế?” Vị trưởng lão kia nói rồi khẽ phát ra một tiếng thở dài lo lắng. Ông chắp hai tay lại, cúi đầu hành lễ của nhà Phật với Hiên Thương Dật Phong.

Hiên Thương Dật Phong nghe xong cũng chỉ chắp tay mỉm cười, không mấy bận tâm đến lời nói của ông ấy. Hắn từ tốn nói: “Tuy không biết thế này có thực sự có tác dụng với ta hay không. Nhưng bất luận thế nào cũng không thể để nó rơi vào tay người khác, tạo thành sự uy hiếp không cần thiết, hoặc không thể xác định đối với ta, đúng không? Định Viễn trưởng lão là một trong mười đại trưởng lão của quốc tự Thiên Diệu, võ công cao cường nhất, ngày hôm nay có thể được so chiếu với trưởng lão một lần, tại hạ cũng cảm thấy vô cùng vinh hạnh!”

Vừa dứt lời, hắn lập tức định ra tay!

Định Viễn trưởng lão thở dài, ngước mắt nhìn Hiến Thương Dật Phong, nói: “Oan nghiệt! Năm xưa khi hoàng thất Thiên Diệu lưu lại long mạch, cũng có để lại tổ huấn. Nếu chưa đến ngày tồn vong của hoàng thất thì người trong quốc tự ta nhất định phải bảo vệ long mạch kỹ càng, không để kẻ thù bên ngoài xâm chiếm, cũng không hiển dâng cho Hoàng để đương triều! Giữ gìn bao năm nay, cuối cùng vẫn bị người tìm tới tận nơi này. Có lẽ cũng là ý trời, thiên hạ này sắp loạn rồi! Cuộc chiến hôm nay, mong thí chủ cũng không cần hạ thủ lưu tình. Mạng ta còn, long mạch còn. Mạng ta mất, long mạch mất!”

Nghe vậy, Lạc Tử Dạ cũng đã hiểu rõ. Như thế cũng có nghĩa là, long mạch này, không chỉ người ngoài không được động vào, mà nếu chưa đến mức tồn vong thì ngay cả hoàng thất Thiên Diệu cũng tuyệt đối không được nhìn đến. Thế nên, chắc hẳn phụ hoàng của nàng cũng đã tò mò rất nhiều năm nay mới phái Phượng Vô Trù đến, Long Ngạo Địch cũng đi theo, hy vọng họ có thể giúp ông giải mã bí mật này.

Nhưng hiện nay, cả Hiên Thương Dật Phong và Minh Dận Thanh cũng tham gia vào trò vui này, nên mới tạo thành tình huống như bây giờ...

Nghe ông ấy nói xong, Hiến Thương Dật Phong khẽ mỉm cười, nhìn Định Viễn trưởng lão, nói: “Muốn dò tìm long mạch, chỉ cần đánh bại một mình trưởng lão là đủ rồi sao?”

“Chỉ cần đánh bại một mình ta là đủ!” Định Viễn trưởng lão trầm mặc cúi đầu, lại chắp tay hành lễ lần nữa. Nhìn một lúc, Lạc Tử Dạ cũng biết đại khái vị Định Viện trưởng lão này, e rằng người này cũng không phải nhân vật dễ đối phó gì. Chắc hẳn võ công của ông ấy phải rất cao, nếu không, căn bản không thể nào kiêu ngạo như thế. Long mạch ở ngay bên trong, vậy mà ông ấy không mang theo một người nào để giúp đỡ, chỉ một thân một mình canh giữ ở cửa, giằng co với Hiến Thương Dật Phong bao nhiêu lâu cũng không thấy ông ấy thả đạn tín hiệu để gọi vài người đến giúp mình.

Trong lúc nàng đang cảm thán, thì Nhiếp chính vương điện hạ ở bên cạnh lại lên tiếng. Giọng nói của hắn vẫn lạnh lùng, ma mị mà tràn đầy quyến rũ, hắn trầm giọng nói: “Trong thiên hạ này, với võ công của Định Viễn trưởng lão thì không mấy người có thể là đối thủ của ông ấy! Có thể tóm được cổ tay đang tấn công của ngươi, trừ cô ra, ông ấy cũng coi là một người có khả năng! Nếu Định Viễn trưởng lão cũng không ngăn được Hiến Thương Dật Phong, thì trong quốc tự này sẽ không còn ai là đối thủ của Hiến Thương Dật Phong nữa! Vì thế, chỉ cần đánh bại một mình ông ấy là đủ rồi.”

“Ồ, chẳng trách ngươi không dám ra tìm long mạch, lại còn phải chạy đến để theo dõi cùng với ta. Vì võ công của Định Viễn trưởng lão không thua gì ngươi, nên ngươi sợ chạy ra đánh thua, bị ông ấy đánh cho chạy té khói chứ gì! Thế nên người chỉ có thể đi theo ta một cách hèn hạ như vậy, định chơi trò bọ ngựa bắt ve...” Lạc Tử Dạ nhanh mồm nhanh miệng cắt lời hẳn.

Diêm Liệt ở trong chỗ tối chỉ biết im lặng ôm trán. Định Viễn trưởng lão đó, từ hồi Vương hai mươi mốt tuổi cũng đã giao đấu với Vương rồi, có được không?! Lúc đó, Vương còn thắng ông ấy nửa chiêu, mà Định Viễn đại sư cũng tỏ ý rằng với tố chất của Vương lúc đó thì sau ba năm, ông ấy sẽ không còn là đối thủ của Vương được nữa, thậm chí, còn không có mấy cơ hội để đánh trả. Giờ cũng đã năm năm trôi qua rồi, đương nhiên thực lực của Vương đã sớm vượt qua ông ấy. Hắn | thực sự không biết rốt cuộc Thái tử làm thế nào mà dám kết luận như vậy!

Hơn nữa, nếu không phải tự Thái tử chạy tới đây, thì hắn dám cược năm đồng tiền rằng, chắc chắn Vương không hề có nửa phần hứng thú nào với chuyện này và nhất định hôm nay sẽ không ra ngoài. Vì sao rơi vào mắt Thái tử, Vương lại biến thành kẻ đánh không lại người ta nên lẳng lặng bám theo đến đây, còn lo bị đánh chạy té khói chứ? “Im mồm!” Nhiếp chính vương điện hạ căn bản không muốn nghe mấy lời nói vớ va vớ vẩn của nàng nữa, lên tiếng ngắt lời một cách rất đơn giản và thô bạo. Hắn cũng không hề có ý muốn giải thích, minh oan cho mình. Thực lực ấy mà, tích trữ trong thân thể, biểu hiện ra hình hài, thế là đủ rồi, đâu cần thiết phải gióng trống khua chiêng khoe khoang làm gì chứ!

Lạc Tử Dạ sờ mũi, xem như mình chọc vào nỗi đau của hắn, khiến hắn thẹn quá hóa giận thôi! Vì thế, nàng cũng không dám tiếp tục vuốt râu hổ nữa, chỉ có thể quay đầu tiếp tục quan sát tình hình bên kia! Có thể Phượng Vô Trù thực sự không phải là đối thủ của Định Viễn trưởng lão này, sẽ bị đánh cho chạy té khói. Nhưng, việc mình bị Phương Vô Trù đánh cho chạy té khói lại là chuyện hiển nhiên! Vì vậy, để bảo vệ an toàn tính mạng của bản thân, nàng đừng nên tiếp tục chọc giận hắn thì hơn, để tránh cho Phương Vô Trù còn chưa bị người khác đánh bay thì nàng đã phải bay trước rồi...

Hiến Thương Dật Phong ở cách đó không xa chỉ khẽ gật đầu, rồi lại mỉm cười nói: “Định Viễn trưởng lão, vậy thì đắc tội ngài!”

Hắn vừa dứt lời, Lạc Tử Dạ còn tưởng rằng nàng sẽ lập tức được chứng kiến cảnh tượng khói bụi đất đá bay mù mịt, đao kiếm lóe sáng chấn động trời đất! Cao thủ đối đầu, so chiêu từ dưới đất lên trên trời, rồi lại từ trên trời xuống dưới đất! Thể nhưng, nàng phải thất vọng rồi. Nghe hắn nói vậy, Định Viễn trưởng lão như thoáng sững sờ.

Sau đó, mặt ông biến sắc, chợt đưa tay ra ôm lấy ngực mình. Ông loạng choạng lùi lại sau một bước, nhìn dáng vẻ kia như thể tư thế kinh điển - bị trúng độc vậy!

Lạc Tử Dạ nhướng mày, ông ấy trúng độc sao? Nhưng nàng căn bản không nhìn thấy Hiến Thương Dật Phong ra tay, làm sao trúng độc được?

Ngay khi nàng đang suy tư, Hiến Thương Dật Phong chậm rãi phất tay. Mi tâm Lạc Tử Dạ nhíu chặt lại, nhanh chóng cảm nhận được có không ít người đang lao về phía này. Tiếng bước chân nghe thì có vẻ hỗn loạn, nhưng thực ra lại rất có quy luật, đâu ra đấy! Trong lúc nàng còn kinh ngạc, khó hiểu thì một đám người rất đông đã chạy tới.

Nhìn dáng vẻ của Hiến Thương Dật Phong thì hôm nay hắn cũng mới bước chân vào quốc tự. Dù Long Ngạo Địch phòng vệ không nghiêm, để nàng và Vân Tiêu Náo vào đi chăng nữa, nhưng cũng chẳng có lý do gì lại còn để cho bao nhiêu | thuộc hạ của Hiến Thương Dật Phong cũng vào được hết thế này. Nếu thực sự là như vậy, thì tình hình hiện nay đã không còn đơn giản là phòng vệ không nghiêm nữa rồi, mà nàng buộc phải nghi ngờ Long Ngạo Địch và Hiên Thương Dật Phong đã cấu kết với nhau từ trước!

Thế nhưng, khi toàn bộ đám người kia đều xuất hiện trước mắt thì nàng mới thấy chấn kinh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui