Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung



Gia cũng mới thử lần đầu thôi, chỉ định thử xem, có khi sẽ có tác dụng đấy chứ?”

Trong mắt Nhiếp chính vương điện hạ, lúc nàng nói những lời này chẳng khác nào đang xem hắn là tên ngốc.

Nhưng mà nói xong những lời này, nàng lại hỏi tiếp: “Ngươi cũng từng thử cách này đúng không? Có tác dụng không? Gia cảm thấy cũng có tác dụng đấy, mấy hôm nay thịt mỡ cũng săn chắc lại không ít, nên chắc sau này gia sẽ tiếp tục dùng cách này

Ừ, ngươi cũng biết đấy, gia là một người đàn ông, trên người lại có nhiều thịt mỡ như vậy đúng là khó coi, nếu để người khác nhìn thấy thì đúng là mất mặt mà

Ngươi nói đi, tìm một tấm vải bọc lại, người khác cũng không cười nhạo được,3đây cũng là cách bảo vệ bản thân khá hay đấy chứ?”

Quấn vải quanh ngực là một cách tự bảo vệ mình rất tốt

Nàng nói nhiều như vậy, nhưng chỉ có câu này là thật

Nhiếp chính vương điện hạ vốn còn tức giận vì nàng không chịu thẳng thắn mọi chuyện với hắn và còn lừa hắn như lừa một thằng ngốc nhưng vừa nghe thấy câu nói này, lửa giận của hắn cũng đột nhiên mất tăm.

Hắn vốn nên hiểu được.

Nàng đứng trên đầu sóng ngọn gió như vậy nên không ít người muốn nàng chết, rất nhiều người còn đang chờ nàng phạm sai lầm

Thế nên nàng phải tự bảo vệ chính mình, học cách ngụy trang

Nàng đã ngụy trang, ẩn nấp lâu như vậy khiến hành động tự bảo vệ mình này trở thành một thói quen rồi.


Vì vậy,0nếu muốn nàng có thể tự nhiên mở rộng lòng mình, nói hết những bí mật quan trọng của nàng cho hắn thì đúng là làm khó nàng

Nếu nàng không yêu hắn, hắn có thể làm như vậy để nàng yêu hắn.

Nhưng mà nàng đã đi trên một con đường gian nan như vậy, mỗi một bước đều vô cùng khó khăn, mỗi một bước đều phải hết sức thận trọng

Trong thời điểm này, hắn đương nhiên càng không muốn làm khó nàng

Trong đầu vừa xuất hiện suy nghĩ này, bàn tay đang làm cản trên người nàng đột nhiên dừng lại.

Bàn tay đó chần chừ không rời đi

Nhưng hắn cũng không tiếp tục hành động càn quấy

Hắn chỉ nhẹ nhàng ôm nàng vào trong ngực, giống như đang bảo vệ nàng

Giọng nói quyến rũ vang lên, chậm rãi chọc vào cái5tai nàng: “Lạc Tử Dạ, Cô phải làm thế nào thì người mới hiểu rằng ngươi không cần đề phòng Cô như vậy

Rốt cuộc Cô phải làm sao thì người mới tin Cô chỉ muốn bảo vệ ngươi?” Nàng không cần phải đề phòng hắn như vậy.

Không cần phải giống như một con nhím, ngăn hết tất cả mọi người ở bên ngoài

Nếu chạm vào thứ mà nàng đang bảo vệ, nàng lập tức xù lông lên, lâm vào trạng thái đề phòng kẻ địch!

Đúng vậy, kẻ địch

Hiện tại nàng đang xem hắn là kẻ địch của nàng

Hắn cũng biết có lẽ không chỉ hắn mới bị nàng đối xử như vậy

Dù là ai, dù là kẻ nào đang ở trong vị trí hiện tại của hắn, kẻ sắp phát hiện ra bí mật của nàng, thì nàng đều đáp lại như4vậy.

Kiên quyết không thừa nhận.

Dù phải nói bất kỳ điều kỳ lạ gì, dù có nói điều mà ngay cả chính nàng cũng không tin thì nàng cũng sẽ vắt óc nghĩ ra mọi cách, nghĩ ra đủ mọi cách cãi lại mà nàng có thể dùng để ứng phó với kẻ địch, khiến cho đối phương hoàn toàn không nghi ngờ gì nữa

Đây chính là người phụ nữ hắn yêu.

Nàng khiến hắn không biết phải làm sao, nhưng ý thức tự bảo vệ mình của nàng càng khiến hắn..

thương xót, thậm chí là đau lòng.


Hắn vừa nói xong, Lạc Tử Dạ không lên tiếng

Nàng không ngốc, nàng có thể hiểu được ẩn ý trong lời của hắn

Nàng ngước mắt nhìn về phía hắn, nhìn thấy đôi mắt ẩn chứa biết bao tình cảm sâu nặng khiến nàng càng không có dũng9khí đối mặt

Nàng cảm thấy mình không nhận nổi tình cảm này, cũng không thể nhận.

Nhưng những gai nhọn phòng bị kẻ địch lúc này dường như đã bị mài mòn.

Dưới ánh mắt chăm chú của hắn, nàng đột nhiên cảm thấy hơi mệt mỏi, có suy nghĩ muốn bản thân được nghỉ ngơi

Suy nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu, nàng đột nhiên nhắm mắt lại, dùng hết sức lực để bản thân bình tĩnh lại, không hành động theo cảm tính mà quyết định sai lầm.

Nhưng cơ thể nàng vẫn không kiềm chế được mà rúc vào lòng hắn

Đầu nàng tựa vào ngực hắn một lúc lâu, không hề lên tiếng khiến cho hắn còn nghĩ là nàng đã ngủ.

Còn hắn vẫn nhìn chăm chú nàng, trong lòng cảm thấy vui mừng vì lần đầu tiên nàng chủ động lại gần như vậy

Cũng đúng lúc này, Lạc Tử Dạ đột nhiên lên tiếng

Giọng nàng rất thấp, thấp đến mức khiến người ta gần như không thể nghe thấy

Giọng nói truyền ra từ ngực hắn, vừa hờ hững vừa mệt mỏi, quanh quẩn bên tai hắn: “Phượng Vô Trù, ta có thể tin người được không?

Thật ra nàng rất muốn tin hắn.

Một kẻ buộc phải phiêu bạt ở một một thế giới hoàn toàn khác như nàng tuyệt đối không dám dễ dàng tin tưởng người bên cạnh mình


Đặc biệt là chuyện giới tính của nàng, nàng hoàn toàn không dám nói ra cho bất kỳ ai

Nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy, nàng sẽ mất đi lòng tin với thế giới này, với mọi người.

Giống như nàng xem tất cả mọi người là kẻ địch vậy.

Giống như chỉ có một mình nàng đi trên con đường này, nàng không tin thể tin ai và cũng không dám tin ai

Nếu cứ tiếp tục sống như vậy, nàng sẽ rất mệt mỏi

Phượng Vô Trù có thể nhận ra sự mệt mỏi ẩn chứa trong giọng nói của nàng

Bàn tay đang chu du khắp người nàng cũng rút ra ôm lấy eo nàng, đề phòng nàng không thích hành động của hắn lúc này

Hắn rủ mắt, nhìn nàng chăm chú.

Đôi mắt ma quỷ vẫn uy nghiêm, phách lối như vậy, nhưng cũng mang một vẻ dịu dàng khiến người ta khó hiểu

Thật khó tưởng tượng được là từ đôi mắt của một người ngạo mạn như hắn cũng có lúc hiện lên sự dịu dàng.

Giọng nói quyến rũ nhẹ nhàng chọc vào cái tai nàng: “Ngươi có thể thử tin tưởng Cô! Nếu như người cảm thấy quá mệt mỏi thì ngủ đi

Người phải tin rằng dù ngươi có tin Cô hay không, dù ngươi có cần Cô bảo vệ hay không thì Cô vẫn sẽ bảo vệ ngươi.” Giọng điệu lần này của hắn nhẹ nhàng thoải mái hơn, không giống như giọng nói bắt nàng phải thừa nhận hoặc phải hỏi cho ra đáp án lúc trước.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận