Tâm trạng của bản công tử đang không vui, đúng lúc có thể bắt đối phương xả giận!”
“A...?” Hạ nhân kia nghẹn họng
Trong lòng hắn vốn vô cùng nôn nóng nhưng sau khi nghe công tử nói như vậy, tất cả mọi lời nói đều mắc trong họng, không nuốt xuống được cũng chẳng thể nói ra
Hơn nữa, hắn còn vô cùng nghiêm túc nhìn Doanh Tấn một cái, rất muốn hỏi một câu: Công tử, ngài nghiêm túc đấy chứ?
Đã xảy ra chuyện, công tử không lo lắng thì thôi còn bày ra vẻ bản công tử chờ xảy ra chuyện lâu lắm rồi, ngươi mau nói cho bản công tử biết thật ra đã xảy ra chuyện gì, để bản công tử lập tức đi diệt đám kia trút giận
Điều này khiến hắn bắt đầu hoài nghi, mấy ngày nay Thanh Thành thật3ra có chăm sóc công tử cho tốt hay không!
Không biết có phải là do gã không săn sóc cẩn thận, cho nên mới khiến công tử lên cơn gì đó.
Tâm tình hắn buồn bực
Hắn thấy Doanh Tần cứ nhìn mình chằm chằm, ánh mắt kia cực kỳ nghiêm túc, không hề giống như đùa chút nào
Còn nữa, bên trong đôi mắt đào hoa mê hoặc người người trời sinh kia còn có mấy phần ý lạnh, thậm chí trên người còn mơ hồ lộ ra sát ý lạnh lẽo
Điều này khiến hắn nhận ra rằng tâm tình của công tử lúc này thật sự không tốt đẹp gì.
Mà chuyện định tìm người xả giận cũng hoàn toàn nghiêm túc.
Vì vậy sau khi nuốt nước miếng, hắn mở miệng nói: “Khởi bẩm công tử, chuyện là như vậy! Không biết giữa Minh Dận Thanh và0Võ Hạng Dương đã đạt được thỏa thuận gì, trước mắt hai bên đều ra vẻ thần bí
Nhưng hôm nay Minh Dận Thanh đã âm thầm phái người lập tức trở về Phượng Minh, lén điều quân đội tới, có thể...”
Có thể Minh Dận Thanh định phá hủy nghi thức đầu hàng lần này? Hoặc là, Minh Dận Thanh còn có những toan tính khác?
Nhưng điều khiến người ta rõ ràng là, dù trong lòng Minh Dận Thanh thật ra đang tính toán cái gì thì khi bắt đầu nghi thức đầu hàng, sự chú ý của các nước cũng đặt ở nơi đây, hắn lén điều quân đội tới tuyệt đối là hành động vô cùng thiểu lý trí.
Chuyện này chắc chắn sẽ chọc giận Phượng Vô Trù và Lạc Túc Phong
Các nước đại mạc cũng chưa chắc đã hài lòng với hành động5của hắn
Còn nữa, trong lúc ánh mắt của tất cả các phe chính trị trong thiên hạ đều nhìn chằm chằm vào nơi này, Minh Dận Thanh điều binh tới, cho dù hắn định làm gì, chỉ cần hắn ra tay cũng nhất định sẽ khiến Phượng Minh trở thành cái đích bị nhắm đến.
Thanh Thành lập tức nhìn sang Doanh Tần, mở miệng nói: “Công tử, nếu thật sự để Minh Dận Thanh làm ra chuyện như vậy, hậu quả cuối cùng.” Đến bây giờ, Thanh Thành đã bắt đầu vô cùng hoài nghi chỉ số thông minh của Minh Dận Thanh.
Hơn nữa, sâu trong lòng gã cảm thấy vô cùng kỳ quái, rốt cuộc Minh Dận Thanh đã nghĩ ra âm mưu gì mới có thể dự định làm ra chuyện như vậy
Một khi làm không ổn được sẽ khiến Phượng Minh bị4những nước khác liên hợp chống lại, thậm chí là dao động nền tảng quốc gia
Chuyện hô đỏ như vậy mà hắn cũng muốn làm?
Minh Dận Thanh không hề ngu xuẩn, có lẽ trong lòng hắn ta lúc này đang suy nghĩ là luyến tiếc đứa trẻ, sao bắt được sói (*)!” Lúc Doanh Tần nói lời này, đôi mắt đào hoa kia nhàn nhã nhắm lại, ngón tay thon dài đùa nghịch mái tóc đen như mực, đôi môi như hoa anh đào lại cong lên một nụ cười nhạt lạnh lẽo
(*) Luyến tiếc đứa trẻ, sao bắt được sói: Câu gốc là tiếc đôi giày sao bắt được sói, nhưng vì phương ngôn nên nhiều chỗ chữ hài (giày ###: xiézi) đọc thành đứa bé (hài tử: ###) cho nên mới có câu trên, câu này cũng đồng nghĩa với “Không vào hang9cọp sao bắt được cọp con”, dùng để biểu đạt nếu muốn đạt được một mục đích cần phải trả giá tương xứng.
Mà cho dù chỉ là nụ cười như vậy cũng đẹp đến mức khiến người ta mất hồn.
Luyến tiếc đứa trẻ, sao bắt được sói? Thanh Thành hơi mơ hồ, trong lòng cũng không hiểu rõ lắm
Thật ra là dạng sói gì mới có thể khiến Minh Dận Thanh có thể thoải mái vứt bỏ “đứa trẻ” như vậy.