Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung



Nhưng mà hắn vừa đưa mắt qua thì Lạc Tử Dạ liền lập tức dùng ánh mắt của mình để đáp lại hắn.

Ánh mắt nàng hàm chứa ý cười, bày tỏ rằng nàng chắc chắn sẽ không gặp chuyện gì xẩu, ý bảo hắn an tâm

Nàng đã làm vẻ mặt như thế rồi thì hắn cũng không nói thêm được gì nữa, chỉ nhíu mày ra hiệu nàng có thể đi mà thôi.

Tiếp đó, Lạc Tử Dạ dựa theo sự dẫn dắt của Lâm An đi đến lều bạt của Lạc Túc Phong.

Lạc Tử Dạ đến trước cửa lều của Lạc Túc Phong, đúng lúc này, Long Ngạo Địch đang từ bên trong bước ra, hai người liền chạm mắt với nhau


Dựa vào nét mặt của đối phương, Lạc Tử Dạ biết ngay hai người không phải là vô tình gặp được nhau

Đại3khái là Long Ngạo Địch biết sáng sớm này Lạc Túc Phong sẽ truyền nàng đến nên hắn ta mới tới trước để có thể gặp nàng ở trước cửa lều.

Nói thật ra, Lạc Tử Dạ đang suy nghĩ một cách vô cùng tự luyến rằng đối phương tỉ mỉ thiết kế khoảnh khắc vô tình gặp được nàng như thế này là vì hắn ta xem trọng nàng, hắn ta làm vậy để hai người trông có vẻ có duyên với nhau hơn

Tuy nhiên, trong lòng nàng cũng hiểu rằng chuyện này hoàn toàn không thể nào xảy ra được

Không bao giờ có chuyện Long Ngạo Địch coi trọng nàng, đồng thời vì để nàng nảy sinh cảm tình với mình nên cố ý sắp xếp ra vụ vô tình gặp nhau này đâu.

Vì thế nên nàng chỉ liếc nhìn đối phương,0cười lịch rồi tính đi vào luôn.

Chẳng qua là khi đi ngang qua Long Ngạo Địch, nàng bỗng nhiên nghe thấy giọng nói lạnh lẽo và trầm thấp của hắn ta truyền vào tai mình: “Sau khi Thái tử đi ra, mong Thái tử đi đến hướng đông nam, cách nơi này năm trăm mét, bản tướng quân sẽ đợi ngài ở đó!” Sau khi nói xong, hắn trực tiếp rời đi, hoàn toàn không chờ Lạc Tử Dạ trả lời

Lạc Tử Dạ liếc nhìn bóng lưng của hắn, nhẹ nhàng hừ một tiếng, không nói gì mà bước thẳng vào trong lều của Lạc Túc Phong! Nàng vừa bước vào liền nhìn thấy Lạc Túc Phong nở nụ cười hiền từ với mình

Lạc Tử Dạ xem gương mặt tươi cười đó, trong lòng thầm nghĩ nàng sống lâu như vậy rồi mà5đến hôm nay mới biết cái gì gọi là nụ cười của bà ngoại sói(*)! Tuy trong lòng than thở như thế nhưng vẻ mặt nàng vẫn tỉnh bơ, nàng khom lưng gọi: “Phụ hoàng!” (*) Bà ngoại sói một cảnh trong truyện “Cô bé quàng khăn đỏ”, khi sói giả vờ làm bà ngoại của cô bé, câu này mang ý nụ cười xấu xa như sói đội lốt người


“Đứng lên đi!” Giọng điệu của Lạc Túc Phong rất tốt.

Lạc Tử Dạ lập tức đứng lên và chờ Lạc Túc Phong mở miệng

Bởi vì nàng biết ngay lúc này, Lạc Túc Phong đang muốn lấy thứ gì đó từ trong tay nàng, vì thế nên để Lạc Túc Phong mở miệng trước sẽ ổn hơn nhiều so với việc nâng lên tiếng

Dù sao, ai mở miệng trước thì người đó liền nằm4vào thế bị động!

Hơn nữa, trong lòng Lạc Túc Phong có âm mưu nên tất nhiên là ông ta sẽ mở miệng.

Quả nhiên, sau khi thấy Lạc Tử Dạ không chủ động hé môi, Lạc Túc Phong không nhịn nổi nữa nên đành mở miệng trước: “Hôm qua Thái tử đòi trẫm thưởng cho con, Thái tử nói rằng nếu mình có thể tăng cường thanh thể của quốc gia ta thì trẫm phải đồng ý với Thái tử một yêu cầu, không biết Thái tử có yêu cầu? Trẫm gọi Thái tử đến đây cũng vì để hỏi việc này đấy!” Sau khi ông ta dứt lời, khóe miệng Lạc Tử Dạ hiện lên nụ cười nhạt, nàng thật sự hơi khâm phục phụ hoàng vì vẫn có thể nói chuyện dễ nghe như thể với nàng được


Ông ta rõ ràng muốn9những thanh sống trong tay nàng nên mới gọi một mình nàng tới đây, thế mà vẫn cứ giả bộ như muốn thực hiện yêu cầu của nàng vậy.

Nàng vẫn tỉnh bơ dù trong lòng móc mỉa ông ta như thể.

Không chỉ vậy, nàng còn không thèm vòng vo mà nói thẳng rằng: “Đúng là có yêu cầu, thế nhưng e rằng phụ hoàng sẽ không dễ dàng đồng ý với yêu cầu này đâu!” Nghe nàng nói thế, ánh mắt Lạc Túc Phong liền trở nên sâu hơn, ông ta lập tức hiểu rõ trong lòng

Sợ rằng yêu cầu của Lạc Tử Dạ sẽ có phần quá đáng, nếu không thì chắc chắn là đối phương sẽ không nói như thế

Lần này ông ta không dám tùy tiện đồng ý nữa, ông ta dùng ngón tay gõ vài cái lên bàn rồi mới lên tiếng: “Vậy Thái tử cứ nói thử xem yêu cầu đó rốt cuộc là gì!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận