Bởi vì cho dù ông ta có nói gì, Lạc Tử Dạ cũng không hề sợ hãi, hoàn toàn không để lộ ra một chút sơ hở và dấu hiệu thất bại nào
Trong tình huống như vậy, ông ta muốn đối phó với Lạc Tử Dạ thì thật sự hơi khó khăn.
Bởi vì cho dù ông ta có nói gì thì cũng chỉ giống như một quyền đánh lên sợi bông, không thể tạo thành chút ảnh hưởng nào tới Lạc Tử Dạ
Tình huống này đúng là đã khiến cho Lạc Túc Phong tức giận! Nhưng sau khi tức giận, ông ta lại thay đổi suy nghĩ, không tiếp tục nổi giận với Lạc Tử Dạ nữa mà hỏi nàng: “Vậy3trẫm hỏi Thái tử! Những vũ khí tên là súng ống này rốt cuộc từ đâu mà có? Tại sao trước đây trẫm chưa từng nhìn thấy những thứ này?”
Ông ta hỏi như vậy để thăm dò xuất xứ của sổ súng ống đó
Đương nhiên lúc này Lạc Tử Dạ sẽ không ngu gì mà nói cho ông ta biết đó là thứ do mình nghiên cứu ra, nếu như để cho đối phương biết thì hỏng mất! Đối phương sẽ cảm thấy sau khi chiếm đoạt vũ khí của nàng, có lẽ nàng vẫn có thể nghiên cứu ra nhiều vũ khí hơn để đối phó với ông ta, nếu như vậy thì những việc hôm nay ông ta làm0hoàn toàn vô ích rồi.
Vậy thì điều đó cũng có nghĩa là, chắc chắn mình sẽ bị người ta giết người diệt khẩu
Lạc Túc Phong có thể giết nàng hay không là một chuyện, nhưng đương nhiên là ông ta sẽ không muốn kiếm chuyện phiền phức cho bản thân rôi!
Do đó, đương nhiên Lạc Tử Dạ sẽ không nói thật! Nàng cúi đầu, mở miệng nói: “Khởi bẩm phụ hoàng! Nói tới việc có được thứ này, hoàn toàn là do trùng hợp
Vài ngày trước, nhi thần phát hiện ra nó ở đỉnh núi Nhạc Lâm
Khi đó nhi thần cũng không biết đây là vật gì, càng không biết nó có hại hay không nên mới lén lút bảo người5chuyển về! Sau đó nhi thần phát hiện ra một tờ giấy, phía trên có viết cách dùng, sau đó liền...”
“Lời này có thật không?” Nghe nàng nói như vậy, Lạc Túc Phong vừa thở phào nhẹ nhõm, vừa cảm thấy hơi nặng nề
Ông ta thở phào nhẹ nhõm vì thứ này không phải do Lạc Tử Dạ nghiên cứu ra, vậy thì Lạc Tử Dạ chưa được xem là uy hiếp quá lớn với mình
Nhưng ông ta cảm thấy nặng nề là vì số vũ khí này không phải của Lạc Tử Dạ
Như vậy thì nó là của ai, hơn nữa lại bỏ ở trên núi Nhạc Lâm, liệu có phải là có cao nhân và đối thủ ẩn núp4hay không?
Ông ta hỏi như vậy, Lạc Tử Dạ lập tức trả lời: “Nhi thần tuyệt đối không dám lừa dối phụ hoàng!”
Sau khi nói xong câu này, dường như nàng còn hơi xấu hổ nên bổ sung một câu: “Với lại, người ngoài không hiểu nhi thần, phụ hoàng còn không hiểu nhi thần ư? Làm sao nhi thần có bản lĩnh nghiên cứu ra thứ này được!”
Lời này của nàng thật ra đã chạm đến đáy lòng của Lạc Túc Phong.
Bởi vì ông ta đã phải người để ý tới các hành động của Lạc Tử Dạ trong những năm nay
Mặc dù từ lần trước, sau khi Lạc Túc Phong hạ lệnh đánh nàng thì nàng vẫn luôn khiến9cho ông ta cảm thấy hơi khác lạ
Thế nhưng ông ta vẫn tin, Lạc Tử Dạ không thể có bản lĩnh này.
Nhất là mấy ngày hôm trước, Võ Tu Hoàng bắt được Lạc Tử Dạ, nơi nàng bị bắt đến khi đó đúng là núi Nhạc Lâm
Điều này cũng giải thích được vì sao Lạc Tử Dạ có thể phát hiện ra thứ này trên núi Nhạc Lâm.
Nhưng Hoàng để lại lập tức chú ý đến một chi tiết, ông ta mở miệng hỏi: “Vậy nếu như là thứ phát hiện ra ở trên núi Nhạc Lâm, tại sao Võ Tu Hoàng lại không phát hiện ra, Nhiếp chính vương điện hạ cũng không hề phát hiện ra mà con lại phát hiện?”