Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung



Trước đây, Phượng Vô Trù từng giải thích rằng hắn khinh thường việc nói láo, nhưng mà nàng vẫn cảm thấy khó chịu thì sao đây? Ai làm cho nàng khó chịu thì nàng cũng sẽ làm cho bọn họ vui không nổi

Có điều, nàng không biết rằng Nhiếp chính vương điện hạ đang cảm thấy bản thân cực kỳ vô tội, hơn nữa, hắn không ngờ rằng Lạc Tử Dạ lại nhẫn tâm đến vậy, không chỉ không cho hắn cơ hội giải thích mà còn tính đốt hắn luôn

Chính vì thế nên hắn đang đi về phía lều của nàng, dự định dạy bảo nàng cẩn thận hơn để nàng bớt “nghịch ngợm” lại một chút

Còn người làm Lạc Tử Dạ không vui - Mộc Tịch Nghiêu, vì muốn bảo vệ tính mạng của mình nên nàng đang im lặng đi thẳng về lều gói hành lý, mang3theo quần áo và dây xích bằng để chuẩn bị đi lên núi tuyết.

Không phải nàng sợ Lạc Tử Dạ sẽ làm gì mình, nàng chỉ sợ rằng sư huynh vừa thấy sắc đẹp liền quên sư muội


Nàng sợ hắn sẽ quăng trách nhiệm cho một người vô tội như nàng để “chị dâu” hết tức giận và để bảo vệ “chị dâu” nữa

Tất nhiên là sau đó hắn cũng sẽ xử lý nàng luôn! Tuy rằng hành vi của “chị dâu” làm cho nàng cảm thấy thể xác và tinh thần của mình đều bị tổn thương nghiêm trọng, thế nhưng nghĩ tới đối phương làm vậy hoàn toàn là vì ghen và vì sư huynh thì nàng rốt cuộc thở dài một hơi

Trong lòng nàng vẫn thấy vui mừng, dù sao thì không chỉ có mình sư huynh chủ động.

Nàng thu dọn đồ đạc xong rồi đi tới0cửa, chợt thấy quả gia cũng thu dọn xong đồ rồi đi ra y như mình

Nó đứng dưới chân nàng tỏ vẻ muốn cùng đi với nàng, dùng tiếng nói the thé pha trộn cả máu và nước mắt tố cáo rằng: “Mang Quả gia đi cùng đi mà, người mang Quả Gia đi cùng đi! Độc nhất là trái tim của Thái tử Lạc Tử Dạ, y không thể chấp nhận người thì cũng sẽ không chấp nhận Quả gia..

Chiếm lấy một mình chủ nhân, y muốn, y muốn một mình chiếm lấy chủ nhân...”

Diêm Liệt ở bên cạnh liếc nhìn nó rồi lên tiếng nhắc nhở một cách vô cùng không khách sáo: “Quả Quả, ngươi suy nghĩ cho kỹ, nếu người đi rồi thì việc quay trở lại không dễ dàng như vậy đâu!” Quả gia nghẹn họng, lặng lẽ cầm bao đồ đạc quay trở về

Quả5gia còn chưa sống đủ ngày tháng giàu sang sung sướng này..

Rốt cuộc chỉ còn một mình Mộc Tịch Nghiếu đi

Tuy rằng nàng đã bàn bạc với sư huynh xong rằng hôm nay nàng sẽ mang dây xích đi tới núi tuyết chờ sư huynh trước, nhưng mà bây giờ lại đột nhiên xảy ra chuyện như thế này, chính nàng cũng choáng váng luôn! Nàng cảm thấy mình thật sự rất đáng thương, mở miệng nói: “Diệm Liệt, ta đi trước! Nếu người nhìn thấy Thái tử thì nói với y rằng sự huynh là của một mình y đó, ta cảm thấy việc y độc chiếm huynh ấy cực kỳ tốt


Ta vô cùng coi trọng quan hệ của bọn họ, đồng thời thành tâm chúc phúc cho bọn họ!” Sau khi nói xong, nàng liền xách bao đồ đi

Nàng chỉ bàn bạc một số chính sự với sư4huynh thôi mà, hơn nữa, chuyện chồn bằng còn là vì Thái tử nữa, vì sao nàng lại phải đối mặt với chuyện này kia chứ? Nàng đang thấy trái tim mình vừa đau vừa lạnh!

Diêm Liếc nhìn thoáng qua nàng, lắc đầu, thở dài một hơi: “Tính độc chiếm của Thái tử à.”

Cũng y hệt như Vương vậy!

Thế nhưng vì sao Doanh Tần không lập tức thu dọn đồ đạc rồi đi luôn như tiểu thư Tịch Nghiếu chứ? Thật là làm người ta buồn rầu...

***


Lạc Tử Dạ vừa đi dạo trên đường không bao lâu liền nhìn thấy một bóng người cách nàng không xa

Người đó lảo đảo bước tới rồi ngã ngay trước mặt nàng!

Tuy nhiên, không phải do người này cố ý nhằm vào nàng mà là do người này đúng lúc không cẩn thận rồi té trước mặt nàng mà thôi

Lạc Tử Dạ quan sát9một lát, trên đùi đối phương có đeo băng vải

Tuy nhiên, nàng vừa nhìn một cái liền biết ngay bằng không được cột chắc, đồng thời, người này cũng không thực hiện tốt những việc cần tránh sau khi chữa trị

Nhìn sơ qua thì đối phương giống như là người Trung Nguyên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận