Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung



Người đó ngừng lại một lát, giống như than thở mà nói tiếp: “Biết, ta từng gặp ngài hơn mười năm trước ở hoàng cung, giờ vẫn còn một chút ấn tượng!”

Lúc ấy Lạc Tử Dạ chỉ mới có bảy tuổi, e rằng còn chưa làm được bao nhiêu chuyện xấu nên ánh mắt của người này không mang ý thù địch gì cả

Sau khi nói đến đây, ông ta lại tiếp tục mở miệng: “Chỉ có điều, nhắc lại cũng qua rất nhiều năm rồi! Thế nhưng chân của ta đã bị thương, không thể hành lễ với Thái tử được, xin Thái tử thứ lỗi!”

Khi nói câu này, giọng của ông ta không lớn lắm

Lạc Tử Dạ nhìn ông ta rồi nhướng mày hỏi thẳng: “Chân của ngươi.” “Bị thương trong trận chiến ác liệt bốn năm trước, ta bị gãy chân3nên đã xuất ngũ

Khi đó ta ở vùng sát biên giới, vì bị thương chân, không thể quay về nên ta đã kéo dài hơi tàn ở đây rất nhiều năm rồi!” Không biết người này đang tự giễu hay là có ý gì khác.

Lạc Tử Dạ nghe vậy liền thấy kỳ lạ, hỏi một câu: “Lúc quân đội quay về không mang người theo cùng sao? Ngươi là người của quân đội nào?” Nếu người này từng thấy nàng vào mười năm trước thì tỷ lệ thuộc quân đội của Phượng Vô Trù không lớn lắm

“Ta là người trong quân đội của Mông tướng quân, thuộc hạ của bệ hạ


Lúc đó thương binh quá nhiều nên không mang ta trở về

Ta không có vợ con, cha mẹ lại mất sớm, ta ở lại đây thì tốt hơn những người khác nhiều, cho nên0bọn họ liền để ta ở lại đây!” Ông ta nói, không có bao nhiêu oán trách, ngược lại còn cười trừ.

Quân đội có phát tiền, chẳng qua bao nhiêu đó không đủ để chữa khỏi chân cho ông

Nói thật ra thì Lạc Tử Dạ thích người như người này

Cho dù mình đang nằm trong hoàn cảnh khó khăn, bị người ta vứt bỏ cũng không than trời trách đất, nét mặt thản nhiên không nhiễm chút căm hận nào

Người có tính cách như vậy thật rất hiếm thấy!

Nàng thấy chân ông ta vẫn còn có vết máu, có thể là do vết thương vẫn luôn không được xử lý tốt trong nhiều năm gây ra! Dạo này nàng cũng có một chút tiền nên liền rút một tờ ngân phiếu ra đưa cho đối phương, nàng nói: “Ngươi cầm số tiền này đi5chữa chân trước đi, dù không chữa hết thì vết thương cũng sẽ không chảy máu nữa, không làm ảnh hưởng đến sinh hoạt của ngươi

Ta nghĩ cho dù không có hai chân thì ngươi cũng sẽ giữ vững tôn nghiệm của mình và sống sót thật tốt, đúng không?” Cho nên chỉ cần vết thương này được chữa trị tốt thì người này cũng tính là được cứu rồi, sau này không cần mặc quần áo tả tơi rồi nghiêng ngả đi trên đường nữa.

Sau khi nghe Lạc Tử Dạ nói xong, người đó sửng sốt, không nghĩ tới Lạc Tử Dạ sẽ hiểu mình như thế

Thật ra, dù cho không có chân thì ông ta cũng muốn sống thật tốt, thế nhưng vết thương lại nứt ra lần nữa, nếu không chữa trị thì sẽ không đi được

Cũng vì thế nên ông4ta mới phải sống một cách vô tri vô giác nhiều năm như thế này, bây giờ...

“Cầm đi!” Lạc Tử Dạ đưa tiền cho hắn ta rồi cười nói, “Người hy sinh vì đại nghĩa nước nhà không nên bị bỏ lại, bị bắt tự sinh tự diệt như vậy! Nếu ngươi muốn quay về Thiên Diệu thì lần này gia có thể mang ngươi trở về”

Đối phương có thể nhận ra nàng, hơn nữa, vết thương trên người ông ta không phải là giả, thậm chí còn thoang thoảng mùi thối rữa

Lạc Tử Dạ vừa nhìn liền biết vết thương đó đã có nhiều năm rồi, đồng thời, trên tay người này còn có vết chai thật dày, chắc hẳn là người từng đi lính

Nói tóm lại, nàng nghĩ ông ta không phải là tên lừa đảo nên mới đồng ý giúp đỡ!9Sau khi nghe nàng nói xong, vành mắt của người đó lập tức đỏ hoe


Trong lòng ông ta cảm thấy khó hiểu, vì sao Thái tử tốt bụng như thế này mà danh tiếng mấy năm nay lại tệ đến vậy chứ

Sau khi gật đầu cảm ơn xong, ông ta nhận lấy bạc, không hề nói mình có muốn trở lại hay không mà chỉ cảm ơn: “Cảm ơn Thái tử!” Lạc Tử Dạ liếc nhìn Lộ Nhi, Lộ Nhi liền bước đến đỡ đối phương đi tìm thấy thuốc.

Bọn họ vừa mới đi là Hiên Thương Mặc Trần đã xuất hiện ở sau lưng của Lạc Tử Dạ

Giọng nói của hắn hơi phức tạp, đồng thời chứa đựng tâm tình mà chính hắn cũng không hiểu, nhẹ nhàng nói một câu: “Bản vương thật không ngờ rằng Thái tử Thiên Diệu lại có tấm lòng nhân từ như vậy!” Người hy sinh vì đại nghĩa nước nhà không nên bị bỏ lại, bị bắt tự sinh tự diệt như vậy? Nàng đã sửng sốt một lát khi nghe thấy giọng nói của hắn ta, thế nhưng nàng không hề bất ngờ khi đối phương là người đầu tiên tìm đến mình

Nàng nhún vai, thản nhiên nói: “Chưa nói tới tấm lòng đại nhân đại nghĩa, đơn giản chỉ là nghèo thì chỉ lo thân mình, giàu thì cứu giúp thiên hạ mà thôi!”.

Nếu hiện tại nàng không có tiền thì không có cách nào giúp người kia, đúng không? Nàng nói xong liền đi thẳng về phía trước! “Nghèo thì chỉ lo thân mình, giàu thì cứu giúp thiên hạ?” Hiến Thương Mặc Trần thản nhiên lặp lại câu nói của Lạc Tử Dạ một lần, cẩn thận thưởng thức rồi cuối cùng cười trừ, ngay cả ánh mắt đang nhìn bóng lưng của Lạc Tử Dạ cũng trở nên ngẩn ngơ

Nhất là sau khi hắn nhìn thấy nụ cười thờ ơ trên gương mặt nàng thì trái tim hắn chợt đập nhanh hơn vài lần.

Hắn biết mình không lập Hoàng hậu đã rất nhiều năm

Thứ nhất là do hắn chưa từng động lòng, thứ hai là vì hắn biết rõ bản thân cần một người phụ nữ như thế nào

Người đó phải có tấm lòng cứu giúp thiên hạ, đại nghĩa với nước nhà, thương hại đối với trăm họ, đồng thời cũng cần có đủ thông minh, đủ tàn nhẫn, lúc cần tuyệt tình thì không được nể tình bất kỳ ai


Người phụ nữ như thế mới gánh nổi ngôi vị Hoàng hậu của Hiến Thương, có thể trở thành “mẫu nghi thiên hạ”.

Thế mà bây giờ hắn lại nghĩ rằng Lạc Tử Dạ thích hợp? Đặc biệt là hắn còn cảm thấy động lòng nữa

Tuy nhiên, ý nghĩ này vừa mới xuất hiện trong đầu hắn là hắn lập tức cảm thấy lưng mình ướt đẫm mồ hôi lạnh

Có phải hắn đã quên rằng Lạc Tử Dạ là đàn ông hay không?

Đặc biệt là sự cảnh cáo của Doanh Tần tối hôm qua vẫn còn đang sờ sờ trước mắt hắn

Mạch suy nghĩ của hắn đột nhiên trở nên rối loạn, đôi mắt đang trông theo Lạc Tử Dạ cũng chợt thay đổi, trở nên phức tạp hơn cả trước đây

Điều làm hắn càng khó không chỉ là sau đợt tim chợt đập nhanh vừa rồi, dường như lòng của hắn cũng trở nên hỗn loạn hơn, hoàn toàn không thể bình phục được

Lạc Tử Dạ đi ở phía trước nửa ngày trời nhưng không thấy hắn ta đi theo nên quay đầu lại, dùng ánh mắt kỳ quái nhìn hắn ta: “Làm sao thế?” “Không...” Hiên Thương Mặc Trần thản nhiên cười cười, tỉnh bơ chắp tay đi theo sau.

Không biết quỷ thần xui khiến như thế nào mà hắn đột nhiên hỏi một câu: “Lạc Tử Dạ, chuyện người thích đàn ông là thật hay giả?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận