Lạc Tử Dạ đối xử với Doanh Tấn tốt như vậy, đối với Vương lại..
Khụ khụ.
Lúc này Diễm Liệt chưa biết trong chuyện này còn có một câu “Phượng Vô Trù và chó, không được đi vào”
Nếu hắn biết còn một câu như vậy, lúc này đảm bảo mù mắt luôn!
Nhiếp chính vương điện hạ đi trên đường, tâm trạng cực kỳ tồi tệ
Mà Doanh Tần tới sớm hơn hẳn một bước, tâm tình lại vô cùng tốt
Minh Dận Thanh và Võ Hạng Dương cũng đang thì thầm thương lượng trên đường nhỏ.
Võ Hạng Dương lạnh lùng nói: “Chuyện đêm qua, những người đó đều là người của ngươi chứ?” Hắn vừa mới hỏi như vậy, sắc mặt Minh Dận Thanh lập tức xanh lè
Những kẻ bị giết kia đương3nhiên đều là người của mình, nếu không sáng sớm mình cũng không khó chịu như vậy
Hắn hạ giọng, mở miệng nói: “Những người đó mang theo binh phù Phương Minh ta, còn cả ấn tín của ta, định trở về điều binh nhưng trên đường bị người khác chặn giết! Hơn nữa còn là phương thức tàn nhân như vậy, đáng giận nhất là...”
Điều đáng giận nhất đương nhiên không phải là việc chết mất mấy thủ hạ có quan trọng gì với hắn
Mà đó là, binh phù và ẩn tín đã bị kẻ khác lấy đi
Cũng may là mặc dù binh phù kia cũng rất quan trọng với hắn, nhưng còn chưa đủ để điều động toàn bộ quân đội Phượng Minh, cùng lắm là hai mươi nghìn0quân biên ải mà thôi
Nếu không giờ phút này hắn cũng không biết bản thân phải làm gì nữa
Trong tay hắn dù gì cũng còn nắm đại quân hai trăm nghìn người.
Dù việc làm mất binh phù hai mươi nghìn quân khiến hắn vô cùng tức giận, nhưng dù sao cũng không lay động căn cốt
Chẳng qua là hai mươi nghìn người kia sau này sẽ biến thành người của ai thì hắn hoàn toàn không thể nói chính xác được!
Hắn nói như vậy, sắc mặt Võ Hạng Dương cũng lập tức lạnh lẽo: “Ngươi nói gì? Vậy...”
Vậy chuyện lúc trước bọn họ đã thương lượng, Minh Dận Thanh dẫn binh tới giúp hắn..
Minh Dận Thanh day day ấn đường, mở miệng nói: “Chuyện này chắc hẳn bây giờ ngươi5cũng biết, trước mắt không thể trực tiếp ra tay
Không có binh phù, trực tiếp mang ấn tín qua đó nhất định là không thể điều động binh mã
Nhưng nếu tiếp tục phái người mang binh phù đi, không chừng sẽ gặp phục kích một lần nữa, như vậy...”
Cứ tiếp tục như vậy, chuyện này sẽ biến thành hắn không ngừng đánh mất binh quyền.
Hắn nói xong lời này, Võ Hạng Dương lập tức nhướng mày nhìn về phía hắn: “Lời ấy của Minh vương là thật sao? Tất cả chuyện này sẽ không phải là một tuồng kịch do chính người tự biên tự diễn đấy chứ?”
Võ Hạng Dương có hoài nghi như vậy thật ra cũng là chuyện bình thường
Dù sao chuyện Minh Dận Thanh hợp tác với4hắn cũng là chuyện cực kỳ nguy hiểm đối với hắn ta
Đến thời điểm này, Minh Dận Thanh bỗng nhiên đổi ý, không muốn làm, sau đó diễn một màn như vậy cũng có khả năng.
Sắc mặt Minh Dận Thanh xanh lè.
Mặc dù hắn có thể hiểu được hoài nghi của Võ Hạng Dương với mình lúc này, nhưng mọi chuyện đã bày ra trước mắt đều là sự thật
Buổi sáng hắn vừa mới tổn thất hai mươi nghìn binh mã, đến trưa lại bị người ta hoài nghi khiến tâm tình của hắn cực kỳ không tốt.
Hắn lạnh lùng nói: “Nếu Đại hoàng tử Long Chiều căn bản không tin bản vương, như vậy chuyện này còn có gì để nói nữa?”
Hắn nói như vậy là biểu hiện đã9hoàn toàn tức giận.
Võ Hạng Dương cũng biết lúc này không phải thời điểm thích hợp để chọc giận đối phương
Sau khi điều chỉnh lại cảm xúc, hắn mở miệng nói: “Đương nhiên là ta sẵn lòng tin tưởng người
Chẳng qua là..
Chẳng qua là hôm nay xảy ra rất nhiều chuyện, chúng ta đã chuẩn bị xong hết, đang định ra tay ngay tức khắc
Nếu như không có chuyện gì bất ngờ xảy ra, hai người Lạc Tử Dạ và Doanh Tần không thể sống qua khỏi ngày hôm nay! Nhưng bên người lại xảy ra vấn đề này, vậy đường lui của chúng ta...” Vậy chẳng phải bọn họ không còn đường lui nào sao?