Hắn nói như vậy, Võ Hạng Dương cũng không lên tiếng
Hắn đương nhiên sẽ có cách, sau khi xảy ra chuyện vẫn có thể tạm thời ổn định mấy ngày, chờ binh mã của Minh Dận Thanh tới
Nhưng phương pháp làm ổn định tình hình dù sao cũng không được quang vinh cho lắm, cho nên hắn không thể nói cho Minh Dận Thanh biết được
Nhưng điều kiện đầu tiên là đội quân của Minh Dận Thanh nhất định có thể đến.
Lúc này, người của Minh Dận Thanh không thể điều động được, vậy hắn ổn định mấy ngày này có ích lợi gì? Mấy ngày sau không phải vẫn chết sao?
“Bây giờ nói cái này cũng vô dụng, tính toán những thứ này còn không bằng suy nghĩ tiếp theo phải làm gì.” Võ3Hạng Dương cũng cảm thấy rất nhức đầu
Lúc này, Minh Dận Thanh cũng nghiến răng nói: “Nhất định đều do tên Doanh Tần đáng chết đó...”
Ngoài Doanh Tần ra, hắn thật sự không nghĩ ra được còn ai làm chuyện này
Hơn nữa thủ đoạn của kẻ đó ác độc như vậy, giết toàn bộ người của hắn không nói, còn ngũ mã phanh thây vứt trong đại mạc, đây chính là đang tát thẳng vào mặt của hắn
Kẻ đó muốn nói cho hắn biết, giết người của mình chẳng là cái đinh gì, còn phải dùng phương thức như vậy đến làm nhục mình.
Võ Hạng Dương liếc hắn một cái, hít một hơi thật sâu
Hắn ta không tiếp lời, cảm thấy đầu mình chưa từng đau đến vậy
Mọi chuyện đã chuẩn bị xong, đương nhiên0là gương vỡ khó lành, lúc này muốn rút lui cũng không kịp
Thể nhưng, đường lui lại bị Doanh Tần phá hỏng, đây thật là...
***
Trong khi bọn họ ở bên này tức giận, buồn bực thì Lạc Tử Dạ lại đang đi dạo phố cùng Hiền Thương Mặc Trần
Hai người đều biết hôm nay có thể xem như là một ngày không bình thường, tất cả những kẻ mang ý xấu, muốn giết Lạc Tử Dạ đều sẽ hành động vào hôm nay
Hiến Thương Mặc Trần đang bước đi bỗng nhiên liếc nhìn Lạc Tử Dạ rồi hỏi nàng một câu: “Hẳn là Thái tử phải hiểu rõ tình thể hôm nay
Thái tử có sợ hay không?”
Có sợ hay không?
Trước kia Phượng Vô Trù cũng đã hỏi nàng về vấn đề này
Không ngờ là bây5giờ con hổ đeo mặt cười trước mặt này cũng bắt đầu quan tâm vấn đề về nàng
Nàng không chút lo lắng nâng một bình hoa sứ Thanh Hoa ở ven đường lên.
Nàng quan sát trên dưới một lát, liếc nhìn hắn rồi trả lời: “Sợ có ích gì không? Sợ, ngoài tự mình sợ hãi, khiến cho những người khác càng cảm thấy gia mềm yếu có thể bắt nạt ra còn có thể có tác dụng quái gì?”
Sự can đảm và khí phách đó thực sự khiến Hiến Thương Mặc Trần thích vô cùng.
Hắn hơi cong môi, khẽ cười một tiếng
Hắn hỏi: “Như vậy, hôm nay Thái tử đã hoàn toàn chuẩn bị xong rồi chứ? Chắc chắn mình có thể ứng phó được kẻ địch?”
“Chuẩn bị xong thì chắc rồi, còn chuyện4có nhất định ứng phó được kẻ địch hay không thì chẳng ai nói trước được, không phải sao?” Lạc Tử Dạ nói đến đó bèn buông bình hoa trong tay xuống, lại đi tới một cửa tiệm khác
Đồng thời, nàng quay đầu nhìn Hiên Thương Mặc Trần một cái, tiếp tục cười nói: “Ngươi phải biết rằng cho dù ta có thể chuẩn bị vô cùng tốt, nhưng có một vài chuyện khó lòng phòng bị được, dù sao kẻ địch ở trong chỗ tối, ta ở ngoài sáng mà
Cho nên câu nắm chặt tuyệt đối không ai có thể khoác lác tự nói ra được, chỉ có thể nói sau khi phòng bị, vấn để hắn không quá lớn thôi!”
Nàng nói thế, Hiến Thương Mặc Trần lại cười.
Nàng có lòng tin với bản9thân, nhưng lại không quá liều lĩnh, không quá tự phụ
Nàng cũng không vì bản thân đã chuẩn bị xong tất cả mà hoàn toàn không coi những mưu tính của kẻ khác ra gì, vẫn còn duy trì trạng thái cảnh giác
một mức độ nhất định để phòng ngừa chuyện bất ngờ xảy ra.
Đúng vào lúc này, Hiến Thương Mặc Trần bỗng dừng lại
Trước kia sao hắn không phát hiện ra những điểm thú vị như vậy ở Lạc Tử Dạ chứ?
Hắn đang suy nghĩ thì Lạc Tử Dạ vừa cười vừa quay đầu lại nhìn hắn, nụ cười kia rực rỡ, trông thật trong sáng vô tư
Nàng hỏi hắn một câu: “Gia trả lời người nhiều vấn đề như vậy rồi, vậy ngươi có thể trả lời một câu hỏi của gia hay không?”
“Ngươi nói đi!” Hiến Thương Mặc Trần cười, thái độ rất khách khí.
Lạc Tử Dạ lập tức buông tất cả mọi thứ trong tay mình xuống, đôi mắt đào hoa nhìn chằm chằm vào đôi đồng tử dịu dàng của hắn, nhẹ nhàng bâng quơ mở miệng hỏi một câu: “Gia đang muốn hỏi ngươi, hôm nay người định tính kế gia cũng không ít, vậy trong số những kẻ đó có người hay không?” Hai người đối mặt
Trong đôi mắt đào hoa của nàng ngập tràn ý cười, dáng vẻ vô cùng dửng dưng
Dường như nàng không hề để bụng chuyện thật ra hắn có định ra tay hay không, cũng không vì ý định của hắn mà lập tức thay đổi thái độ với hắn
Thật giống như nàng chỉ đang tò mò về vấn đề này, hy vọng hắn có thể thản nhiên trả lời mà thôi.
Dưới mưu mô quỷ quyệt trong hoàng thất
Bên trong tính toán quyền mưu
Lúc này hắn nhìn nàng, bỗng phát hiện Lạc Tử Dạ cũng ở trong vũng bùn này lại có ánh mắt như thế
Ánh mắt ấy rất sạch sẽ, rất đơn thuần, rất thản nhiên, tựa như chỉ chờ hắn nói ra một câu nói thật, mà nàng cũng không hề để ý câu trả lời kia là gì
Cũng chính là ánh mắt như vậy, bỗng nhiên khiến tâm trí Hiến Thương Mặc Trần run lên
Lời nói ra khỏi miệng vòng vo, chuyển thành một câu: “Vậy ngươi hy vọng là đáp án nào?” Hắn hỏi
Lạc Tử Dạ lại hơi sửng sốt, không rõ ý nghĩa trong câu hỏi này của hắn cho lắm.
Mà sau khi Hiên Thương Mặc Trần hỏi ra câu này, không thấy nàng trả lời lại cong môi cười một tiếng
Nụ cười kia dịu dàng mà trang nhã, nhợt nhạt mà khiến người ta yêu thích
Hai tay đặt trong tay áo, ung dung hỏi thêm một câu: “Như vậy đối với chuyện bản vương cũng tính kể ngươi hay không, Thái tử có hy vọng như thế nào? Hy vọng bản vương tham dự hay là không đây?”
Thật ra thì, trên thực tế hắn đang định tham dự.
Dù sao lúc diễn tập quân sự, thực lực mà Lạc Tử Dạ bày ra nhìn thật quá nguy hiểm
Nguy hiểm như vậy, hắn thật sự không có cách nào không thuyết phục bản thân lập tức đi tiêu diệt
Nhưng trước mắt...
Lạc Tử Dạ nhún vai một cái, mặc dù không hiểu rõ tại sao đối phương lại hỏi câu này, nhưng nàng vẫn nhướng mày, thản nhiên nói: “Dĩ nhiên là không mong rồi
Dù sao hôm nay phiền toái mà gia sắp phải đối mặt đã không ít! Mà người như ngươi cũng khó đối phó, thậm chí có thể nói là chỉ cần người ra tay, có lẽ chính là một trong những vấn đề nghiêm trọng nhất mà hôm nay gia phải đối mặt!”
Nàng nói xong lời này, hắn bỗng nhiên cười, nhẹ nhàng nói: “Được rồi, nếu người đã không hy vọng, hôm nay ta sẽ không tính kể ngươi!”