Giọng nói trầm thấp lạnh lùng của hắn chầm chậm vang lên: “Cô xé hắn thành vài đoạn để chữa vết thương lòng cho ngươi nhé?”
Dù hắn tức giận vì hành động “nghịch ngợm” của Lạc Tử Dạ, nhưng đó cũng là chuyện của hắn và Lạc Tử Dạ, không đến phiên những kẻ này khiến cho người phụ nữ của hắn chịu thiệt! Vì vậy, chuyện dạy dỗ Kha Mục Thanh là chuyện hiển nhiên
“Nhiếp chính vương điện hạ tha mạng..
tha mạng...” Nếu đến lúc này Kha Mục Thanh còn không hiểu câu “để người biết tính khí Phượng Vô Trù” là sao thì hắn sống uổng đời người rồi
Nhưng mà hiểu bằng cách này thì quá..
Lạc Tử Dạ hơi nghẹn lại, vốn nàng chỉ nghĩ trêu chọc Kha Mục3Thanh một chút mà thôi
Dù sao người ta cũng chỉ nói móc nàng một câu, không đến mức nàng phải giết người cho bõ tức
Vì vậy lời này của Phượng Vô Trù quả thật đã dọa nàng sợ.
Nàng liếc Kha Mục Thanh.
Kha Mục Thanh cũng hiểu được bây giờ cái mạng nhỏ của hắn đang nằm trong tay Lạc Tử Dạ
Một câu nói của Lạc Tử Dạ sẽ quyết định hắn sống hay chết
Lần này sau khi hắn hiểu được thì lập tức nói: “Thái tử Thiên Diệu..
Là tiểu vương đã mạo phạm, xin..
khụ, xin Thái tử tha mạng!” Hắn vốn định sẽ tiếp tục ngang ngược, giẫm kẻ đang bóp cổ hắn là Phượng Vô Trù xuống dưới chân
Nhưng dưới tình hình này, với thực lực cách biệt của hắn0và Phượng Vô Trù thì hắn hoàn toàn không có chút cơ hội nào
Phản kháng hoặc ra tay với Phượng Vô Trù chẳng khác nào lấy trứng chọi đá.
Nếu hắn đã xin tha thứ thì Lạc Tử Dạ cũng chỉ gật đầu rồi nói: “Nghe những lời này của ngươi, trong lòng gia cũng đã thoải mái nhiều! Gia cũng không có gì đặc biệt, nhưng trái tim thật sự rất yếu đuối! Sau này ngươi ăn nói cho cẩn thận, đừng làm tổn thương tâm hồn trong sáng của gia, biết chưa?” Tâm hồn trong sáng? Những người đứng xem ngơ ngác nhìn nhau..
“Dạ! Dạ!” Kha Mục Thanh còn để ý tâm hồn nàng trong sáng hay không mới là lạ
Hắn nhanh chóng gật đầu đồng ý, nước mắt cũng5chực rơi ra
Vì từ nãy đến giờ, Phượng Vô Trù vẫn bóp cổ hẳn rồi còn nâng hắn lên không trung
Lúc này hắn không bị bóp đến ngạt thở thì đã xem như sinh mạng khá là ngoan cường rồi!
Hắn đau đến suýt khóc nhìn Phượng Vô Trù.
Nhiếp chính vương điện hạ lại chẳng thèm nhìn hắn, mà đôi mắt ma quỷ khóa chặt Lạc Tử Dạ, hắn trầm giọng nói: “Không định tính toán?” “Ừ” Lạc Tử Dạ gật đầu, nói tiếp, “Gia vẫn luôn là người độ lượng mà!”
Còn chuyện tại sao nàng lại để Phượng Vô Trù trút giận giùm mình như vậy ấy à, khi kết hợp chuyện này với chuyện lúc đó nàng nhìn thấy Mộc Tịch Nghiêu tự do ra vào lều trại của Phượng4Vô Trù mà trong lòng không kiếm được tức giận thì dường như nàng cũng không khó hiểu nữa.
Vẫn luôn độ lượng? Khóe miệng những người xung quanh khẽ giật, Kha Mục Thanh cũng chỉ nói móc nàng một câu thôi mà nàng đã đi tố cáo với Phượng Vô Trù
Hơn nữa nàng còn đổi trắng thay đen, nói bậy nói bạ, đến mức khiến bọn họ đứng đây còn chẳng biết Lạc Tử Dạ và Kha Mục Thanh nói chuyện ai đẹp trai hơn ai lúc nào.
Nhưng nàng nói với Phượng Vô Trù những gì? Nàng nói những chuyện không tồn tại thì cũng thôi đi, nhưng vừa ngoảnh lại đã tự nói bản thân là người độ lượng thì đúng là khiến người ta bội phục sát đất! Lúc9này, Kha Mục Thanh đã hoàn toàn chẳng muốn phân biệt đúng sai phải trái gì với Lạc Tử Dạ nữa.