Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung



Ít nhất trước mắt bản vương còn chưa nghĩ ra, nếu thật sự thành công diệt trừ Lạc Tử Dạ thì nên đối phó với sự truy sát của Phượng Vô Trù như thế nào

Nếu các vị cảm thấy hôm nay là cơ hội tuyệt vời thì tự mình ra tay đi, bản vương có kiên nhẫn để chờ đợi cơ hội tốt hơn.”

Đối với rất nhiều người khác, hôm nay đúng là cơ hội tốt nhất để hợp sức diệt trừ Lạc Tử Dạ

Nhưng đối với Hiên Thương Mặc Trần lắm mưu nhiều kế mà nói, tuy là thế cục như vậy rất tốt, cơ hội diệt trừ Lạc Tử Dạ rất lớn nhưng đây cũng không phải là cơ hội tốt nhất

Hậu quả sau đó nếu không thể xử lý êm xuôi, sao3có thể coi là cơ hội tốt được?


Ngày sau tìm cơ hội tốt hơn là được

Đây cũng là một trong những nguyên nhân hắn có thể dễ dàng đồng ý với Lạc Tử Dạ rằng hôm nay sẽ không ra tay.

Hắn nói như vậy, mắt Minh Dận Thanh lại trầm xuống, ý thức được vấn đề nghiêm túc này

Mặc dù Võ Hạng Dương đã trù tính xong hết rồi, bọn họ cũng để phòng trường hợp bất ngờ xảy ra nên đã chuẩn bị điều động quân đội

Nếu như Phượng Vô Trù ra tay với hắn, bản thân hắn có thể rời đi dưới sự hộ tống của quân đội

Nhưng đêm qua, toàn bộ người đi ra ngoài truyền tin đều gặp chuyện, lúc này hắn đúng là chưa nghĩ ra cách

Nếu đến cuối cùng0chọc giận Phượng Vô Trù mà thủ đoạn của Võ Hạng Dương lại không có hiệu quả, vậy bọn họ phải thoát thân như thế nào

Nhưng đến lúc này đã không còn cách nào nữa rồi! Lúc này Lạc Tử Dạ cũng rất kịp thời nhắc nhở một câu: “Các vị có từng nghĩ tới chuyện có phải ổng đây chưa hể chuẩn bị cái gì đã ra ngoài hay không chưa?”

Trong lúc nói chuyện, bốn phía có những người mặc áo đen lần lượt chạy tới, bao vây đám người bọn họ

Sau khi bao vây xong, Võ Hạng Dương nhìn về phía Hiến Thương Mặc Trần: “Hiến Thương Phong vương, nếu ngài không định tham dự, như vậy bây giờ ngài có thể đi! Bản điện hạ chắc chắn sẽ không ngăn cản ngài!”

Nghe5hắn nói như vậy, người mặc đồ đen ở bốn phía lập tức dạt sang hai bên, tạo ra một con đường.


***

Mà giờ phút này, đám người Vân Tiêu Náo đã thu tiền xong, đang định lên đường tìm Lạc Tử Dạ

Có điều, bọn họ mới ra khỏi quân doanh chưa được bao lâu đã thấy Võ Lưu Nguyệt và Đạm Đài Dục Đường ở chung một chỗ, tay nàng ta cầm một chiếc sáo phong cách cổ xưa, vội vàng giao cho Đạm Đài Dục Đường

Vừa nhìn thấy tình huống này là người ta đã biết có vấn đề, Vân Tiêu Náo quả quyết giơ tay lên, ý bảo mọi người dừng lại trước.

Bọn họ lặng lẽ ẩn núp, định nghe lén xem hai người kia chuẩn bị nói gì.

Tiếng bước chân của bọn4họ rất nhẹ, từng người một bò dưới đất ẩn nấp vào trong bụi cỏ

Lúc này, có lẽ Võ Lưu Nguyệt vội vàng muốn lấy được lòng tin của Đạm Đài Dục Đường, thế nên nàng ta không hề chú ý tình huống xung quanh


Nàng ta cầm tay Đạm Đài Dục Đường, mở miệng nói: “Công chúa, người nhất định phải cứu ca ca ta! Trước khi huynh ấy đi có để cây sáo Vạn Cổ này lại, nói rằng nếu như xế trưa huynh ấy vẫn chưa về thì nhất định đã trúng mai phục của Lạc Tử Dạ, chỉ có người mới có thể cứu hắn!”

“Cái gì?” Đạm Đài Dục Đường hơi sửng sốt, lập tức bối rối theo: “Chuyện gì đã xảy ra? Lạc Tử Dạ định phục kích Hạng Dương ca9ca? Sao lại..

Tại sao?”

Nàng vừa hỏi vậy, Võ Lưu Nguyệt lập tức trả lời: “Ngài không biết đâu, lần đầu chúng ta gặp Lạc Tử Dạ ở trong kinh thành, tên đó đã nhiều lần tìm chúng ta gây phiền toái! Bây giờ, chuyện Nhiếp chính vương điện hạ và Lạc Tử Dạ có quan hệ đã được lưu truyền khắp nơi, ta đoán người cũng đã biết một ít rồi

Nhiếp chính vương điện hạ có ý định cưới ta đã khiến Lạc Tử Dạ không vui, thế nên y lại dùng sát chiếu với ta và ca ca lần nữa

Lần này ca ca biết rõ có thể có bẫy nhưng thể diện không cho phép, tất cả mọi người đều đi, huynh ấy không thể không đi, cho nên.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận