Nói cứ như thể Võ Hạng Dương và Võ Lưu Nguyệt là người hiền lành vô tội nhất trên đời này, Phượng Vô Trù còn muốn cưới nàng ta ấy? Hừ!
Cho dù Vân Tiêu Náo rất cạn lời nhưng cuối cùng cũng không xúc động mà có hành động lỗ mãng, cho nên nàng nói rất nhỏ, để xem xem tình hình chỗ bọn họ sẽ phát triển thành kiểu gì
Đạm Đài Dục Đường nghe xong thì cau mày, nhìn Võ Lưu Nguyệt chằm chằm không lên tiếng, cũng không nhận lấy cây sáo
Võ Lưu Nguyệt lại lập tức nói tiếp: “Công chúa, ta biết trước kia bởi vì hiểu lầm mà hai người chúng ta đã đánh nhau một trận! Nhưng người cũng không thể vì ân oán giữa hai chúng ta mà không thèm để ý sống chết của ca ca ta!” “Nhưng3không phải phụ hoàng ngươi đã tới rồi sao?” Nàng vừa mới nghe nói Võ Tu Hoàng đã đến, hơn nữa còn là không mời mà tới, Phượng Vô Trù cũng đã đi gặp ông rồi.
Nếu là như vậy, còn muốn nàng đi làm gì? Trực tiếp tìm phụ hoàng của nàng ta không phải là được rồi sao? Nhờ vị Võ thần này thì còn có thể trồng cây được, chứ chỉ bằng võ công của mình thì có đi cũng không có tác dụng gì mấy!
Nàng nói thế, Võ Lưu Nguyệt lại càng gấp gáp, nôn nóng nói: “Phụ hoàng đã tới, nhưng trước khi ca ca ra ngoài chỉ nói nếu như bây giờ hắn chưa về nhất định là đã gặp nạn
Nhưng chúng ta cũng không có chứng cứ! Nếu như bây giờ tự dưng xông vào quân trường, nói là0Lạc Tử Dạ có ý đổ mưu hại ca ca, nếu thật sự có chuyện thì không sao, nếu không có chuyện gì khó tránh khỏi việc người ta nói Long Chiếu chúng ta muốn mưu hại thái tử Thiên Diệu bọn họ
Chuyện này đặt lên người Đại hoàng huynh, đúng là tội lớn tày trời!”
Ở trước mặt Đạm Đài Dục Đường, ban đầu nàng ta luôn dùng từ ca ca khi nhắc đến Võ Hạng Dương để biểu đạt mức độ thân thiết trong quan hệ giữa hai người bọn họ, hơn nữa làm vậy nhất định sẽ khiến Đạm Đài Dục Đường càng thêm tin tưởng nàng ta.
Mà nói đến đoạn sau, nàng ta bỗng nhiên bắt đầu sử dụng xưng hô hoàng huynh để nhắc nhở Đạm Đài Dục Đường về chuyện giữa các hoàng thất.
Sau khi nói tới đây, thấy Đạm5Đài Dục Đường còn chưa hiểu ý mình, nàng ta lại tiếp tục bổ sung thêm một câu: “Trước mắt, người muốn leo lên ngôi vị Hoàng đế còn có Nhị hoàng huynh và Tam hoàng huynh của ta
Từ trước tới nay thẳng làm vua thua làm giặc, một khi ngồi lên ngôi vị Thái tử, thứ bọn họ muốn đầu chỉ đơn thuần là cái ngai vàng kia mà còn cả mạng của Đại hoàng huynh nữa! Lúc này, sao Đại hoàng huynh có thể gây ra một sai lầm lớn như vậy được
Công chúa, giờ người đi qua đó xem thử trước một chút thôi cũng được mà!”
Nghe nàng ta nói vậy, Đạm Đài Dục Đường cau mày, mở miệng nói: “Được! Chỉ có điều, ta lo ta không giúp được Hạng Dương ca ca, dù sao thì võ công của ta...”
Nàng nói4tới đây, Võ Lưu Nguyệt lập tức đưa cây sáo cho nàng rồi nói: “Thật ra thì Lạc Tử Dạ cũng chẳng lợi hại bao nhiêu đâu, nói cho cùng người lợi hại thật sự chính là Doanh Tần bên người y
Trên người Doanh Tần trúng phải cổ độc, chỉ cần có thể thổi sáo Vạn Cổ, tất nhiên hắn ta sẽ không thể giúp Lạc Tử Dạ làm chuyện gian ác được nữa! Trước khi Đại hoàng huynh ra ngoài, ta cũng từng nhắc nhở Đại hoàng huynh hãy mang cây sáo này theo để đề phòng bất trắc
Thế nhưng Đại hoàng huynh lại nói, nếu như không ai có lòng muốn hại huynh ấy, sao huynh ấy lại có thể mang lòng dạ nhỏ nhen như vậy? Ta khuyên như thế nào cũng vô dụng, cho nên..
Nói tới việc thổi cây sáo này,9khắp thiên hạ ngoài người ra chắc chắn sẽ không còn có người thứ hai nào thổi có hiệu quả hơn được!”
Nàng ta nói tới đây, Đạm Đài Dục Đường lập tức nổi giận
Nàng cắn răng, cả giận nói: “Đám tiểu nhân vô sỉ này, Hạng Dương ca ca quang minh lỗi lạc như vậy, lại bị bọn họ tính kể như thế! Ngươi chờ đó, ta nhất định mang Hạng Dương ca ca an toàn trở về!”